Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 778 - Q4 - Chương 021: Xẻo Thịt Con Lợn Béo.

Q4 - Chương 021: Xẻo thịt con lợn béo. Q4 - Chương 021: Xẻo thịt con lợn béo.

Phương Chính ngày càng vuông vức, vị trí ở bụng nhô lên cả đống mỡ lớn, hắn muốn ôm Vân Sơ mà tay ngắn ngủi không với tới, may mà Vân Sơ gầy, tay lại đủ dài chạm được vào vai hắn, nếu không một cảnh đoàn tụ cảm động không biết thành bộ dạng gì nữa.

"Lần từ biệt ở Quy tư vậy mà đã mười năm rồi, huynh trưởng vẫn tráng kiện như xưa, muôn vàn khắc khoải trong lòng tiểu đệ rốt cuộc có thể bỏ xuống rồi."

"Anh danh của hiền đệ ở Liêu Đông, ngu huynh mỗi lần xem trên văn thư đều uống rượu chúc mừng hiền đệ, hận không thể mọc thêm đôi cánh, bay tới Đông Hải, sóng vai tác chiến với hiền đệ."

"Ha ha ha, huynh đệ chúng ta cuối cùng cũng gặp lại, để ta vì huynh trưởng mời khách."

"Làm gì có lý đó, Tây Vực biên hoang bế tắc, hiếm khi thấy được hào kiệt trong kinh, ngu huynh đang muốn thân cận cao hiền."

Đợi Vân Sơ nắm bàn tay nần nẫn thịt của Phương Chính giới thiệu cho đám Ôn Nhu, Chung Quỳ, Trương Đông Hải xong liền kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, nâng chén lên:" Hôm nay gặp lại cố hữu, chư vị không càn đa lễ, cứ thoải mái mà uống."

Bùi Hành Kiệm rất nể mặt, nâng chén phụ họa, đám Ôn Nhu càng nhiệt tình mới Phương Chính.

Thế là từ một bữa tiệc rất chính thức quy củ trở nên sôi động thoải mái hơn hẳn. Bùi Hành Kiệm bây giờ mới vỗ tay, tức thì có ca cơ, vũ cơ, nhạc sư đi vào, chỉ trong chốc lát tiếng nhạc tươi vui nhịp điệu nhanh của Tây Vực vang lên, các vũ cơ nhiệt tình cởi mở liên tục chớp mắt to, lắc hông, bắt đầu điệu múa đầy phong tình Tây Vực.

Tiếng nhạc quá lớn, không tiện nói chuyện, Vân Sơ liên tục mời rượu Phương Chính, Phương Chính cứ rượu tới là cạn, chẳng chút lề mề.

Bữa tiệc kéo dài tới nửa đêm, mọi người cũng đã mệt mỏi, Phương Chính chuẩn bị cáo cừ, Vân Sơ không cho, kéo hắn về chỗ ở lâm thời, sai hạ nhân chuẩn bị ít rượu thịt, tiếp tục trò chuyện.

Ra ngoài cửa mới phát hiện bầu trời thành Giao Hà mây đen dày đặc, cuồng phong rít gào.

"Đất Hồ tháng tám đã có tuyết rơi, mà ngu huynh đã ở nơi này mười bốn năm rồi."

Vân Sơ vừa đốt bếp lò nhỏ lên, lấy ra hai quả thông ném vào bếp đất nung, nghe thông nổ lách tách mới đặt ấm nước lên, biết vì sao hắn cảm khái như thế:" Lúc này kinh thành chưa về được đâu."

Phương Chính ủ rũ:" Các tỷ phu của ta cũng có ý đó, có điều ta đã lỡ dở ở Tây Vực quá nhiều năm tháng rồi, chịu không nổi nữa rồi."

Vân Sơ bóp vỡ hạch đào, lấy nhân cùng với mấy quả táo đặt lên bếp lò nướng, đợi có mùi cháy cho vào ấm nước đun cùng nho khô.

"Nếu huynh trưởng không muốn ở kinh thành còn có thể mưu tính, nếu huynh trưởng muốn về kinh thành, tiểu đệ vẫn cho rằng động không bằng tĩnh."

Phương Chính nhích thân hình béo tốt tới gần:" Vũ Sơ nói rõ hơn đi."

Vân Sơ nghĩ tới tấm bình phong viết tên toàn bộ chiết trùng đô úy của Lý Trị, thở dài:" Bệ hạ quá cường đại, dù văn võ toàn triều gộp lại cũng không phải đối thủ nữa, bởi thế ra tay cũng sẽ rất nặng, huynh về kinh khó tránh khỏi vạ lây."

"Ngay cả tiểu đệ còn chạy tới Tây Vực nhờ huynh trưởng che chở đây này."

Vừa nói Vân Sơ vừa lấy những viên đường ép vuông vức từ một cái hũ gốm, cho vào cốc trà của Phương Chính, xách ấm trà đã sôi sùng sục rót nước trà vào cốc, cục đường nhanh chóng tan đi.

Phương Chính vừa uống một ngụm đã thốt lên:" Trà ngon quá."

Vân Sơ rót trà cho mình, nhưng không vội uống mà vừa gõ bàn vừa suy nghĩ:" Đợi chuyện Trường Tôn thị kết thúc, bệ hạ sẽ lấy Lạc Dương làm thần đô, thường trú ở đó, triều đình tới thần đô, Trường An hiu quạnh là sự thực."

"Huynh trưởng nếu muốn về, nên tới thần đô, đừng tới Trường An nữa."

Phương Chính lắc đầu liên hồi:" Ngu huynh có bản lĩnh gì thì hiền đệ biết rồi đấy, thăng quan liên tục cũng là nhờ có đám tỷ phu giỏi giang, chứ đi thần đô e là chết không đất chôn."

"Nên đi Trường An thì hơn, có hiền đệ ở bên, ngu huynh mới giữ lại được chút quan tước."

Vân Sơ đẩy cả cốc trà của mình tới trước mặt Phương Chính, ra hiệu cho hắn cứ uống:" Huynh trưởng định đợi ta về kinh thì đi theo sao?"

Phương Chính nhìn thẳng vào mắt Vân Sơ:" Ngu huynh mấy năm qua ở Tây Vực kiếm được không ít tiền, nhưng tiền nhiều lên thì bất giác chẳng còn là của một mình ngu huynh nữa, dính dáng đủ kiểu với quan viên Tây Vực."

"Có điều nếu đi qua Ngọc Môn Quan, hiền đệ cũng hiểu số tài phú này sẽ bị lột da lóc xương. Nên nếu hiền đệ mà giúp được việc này, ngu huynh đảm bảo hiền đệ ở Tây Vực gọi gió có gió, hô mưa được mưa."

Vân Sơ không trả lời, Phương Chính không tiếp tục thỉnh cầu nữa, hai người yên tĩnh uống hết một ấm trà, Phương Chính cáo từ. Ngoài cánh cửa mở, tuyết rốt cuộc đã rơi xuống còn rất lớn.

Dọn dẹp dụng cụ pha trà, Vân Sơ tắm rửa hết bụi bặm trên đường rồi đi ngủ, ngủ rất ngon, nhắm mắt lại là ngủ luôn rồi, chẳng mộng mị gì.

Ngày hôm sau Vân Sơ sai người tặng cho Phương Chính rất nhiều lễ vật, lễ vật không quá quý trọng, đều là các loại thịt muối, thịt hun khói, các loại dưa muối. Ngoài ra còn có chăn bông, nguyên bộ y phục bông đủ từ hài tới mũ, một ít kính chống gió làm bằng thủy tinh.

Cùng với mười vò mỹ tửu do Tri Hạ tửu phường nấu.

Thế nhưng Phương Chính đi rồi, trời vừa sáng đã vội vã về thành Cao Xương, cho thấy hắn tới đây không phải để đoàn tụ với bằng hữu, điều này cũng chứng tỏ rằng vấn đề của hắn rất lớn, hắn đánh hơi được mùi nguy hiểm rồi, vội vàng chạy về xử lý.

Ôn Nhu tới thấy Vân Sơ đang uống canh thịt cừu, trời lạnh băng thế này, uống canh thịu cừu nóng rát mỡ màng đúng là tuyệt vời nhất rồi.

"Ta nghe nói Tây Châu biệt giá Phương Chính trời chưa sáng đã đi rồi à?"

Vân Sơ gật đầu:" Nếu là vì chuyện của một mình hắn thì ta sẽ giúp, kết quả hắn tới đại diện cho cả một đám người."

Ôn Nhu cau mày nghĩ một lúc liền hiểu ngay:" Làm sao đây? Hẳn phải là khoản tiền lớn lắm."

Vân Sơ vớt từ trong canh ra một miếng thịt lớn, vừa ăn vừa nói:" Phải làm sao thì làm thế thôi, chúng ta tới Tây Vực một là vì đả thông thương đạo, thứ hai là kiếm thêm chút tích góp cho Trường An, ứng phó với chuyện hoàng đế rời đi."

"Giờ có số tiền lớn như thế tìm tới tận nơi, làm sao bỏ qua được chứ."

Ôn Nhu cười:" Tốt, cứ để con lợn béo này cho ta, ta sẽ làm vô cùng tốt."

Bình Luận (0)
Comment