Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 779 - Q4 - Chương 027: Siêu Năng Lực Của Vân Na.

Q4 - Chương 027: Siêu năng lực của Vân Na. Q4 - Chương 027: Siêu năng lực của Vân Na.

Vân Sơ do dự một chút rồi dặn:" Để lại cho Lão Phương một chút nhé, tích góp bao năm không còn, hắn sẽ đau lòng chết mất."

Ôn Nhu xua tay: "Đau lòng là chuyện nhỏ, hắn không hiểu là người đang giúp hắn, sau này có khi hận ngươi suốt đời đấy."

"Không sao, đánh hắn một trận là được, không được thì đánh hắn trận nữa, đánh cho tới khi hắn biết nhớ ơn ta thì thôi."

Ôn Nhu cảm khái:" Phương Chính có bằng hữu cũ như ngươi, không biết là dẫm cứt chó bao đời mới được. Có điều con lợn béo như Phương Chính, ta e sớm bị Bùi Hành Kiệm nhắm vào rồi."

"Mà tên khốn đó lại kiếm tiền cho hoàng đế, phiền đấy. Phương Chính còn cái quần lành về tới Trường An là may."

Vân Sơ đặt bát canh xuống, lời Ôn Nhu nói làm y ăn mất ngon:" Hoàng tộc trấn thủ Ngọc Môn quan, khi chúng ta xuất quan, vị đô úy kia không xuất hiện, đó là dấu hiệu không tốt. Người ta không muốn có chút dính dáng giao tình nào, sau này chúng ta quay về, người ta không dễ cho qua."

"Chúng ta lo thân chưa xong đã lo cho người khác đúng là hơi quá rồi."

Ôn Nhu ngồi xuống bàn, lấy tay vẽ vào không khí:" Vậy thì phải phá sự phong tỏa của hoàng đế."

"Còn một cách khác là đi qua địa bàn của Từ Kính Nghiệp và người Thổ Phồn trở về. Hai con đường này chẳng dễ đi tí nào, nhất là tài phú lớn như thế, bọn chúng có khi còn ngoạm mạnh hơn ấy."

"Khi đó so ra đi Ngọc Môn Quan lại là ổn thỏa nhất, an toàn nhất."

Vân Sơ lại cầm bát lên uống một ngụm canh lớn:" Thong thả, chúng ta còn thời gian, mưu kế của hoàng đế cũng không phải là không có sơ hở nào."

Chuyện này tạm thời chỉ có thể bàn tới đó, bọn họ còn lâu mới về, tình hình sẽ còn thay đổi, Ôn Nhu chuyển chủ đề:" Pháp giá của Vân Na ba ngày sau sẽ tiếp tục đi về phía tây, chúng ta có đi theo không?"

Vân Sơ lắc đầu:" Không, ta và Vân Na đã giao hẹn với nhau khi ở nhà rồi, gặp lại ở Quy Tư, sau đó về Đại Tuyết Sơn ... Khi đó ngươi nên tới Trách Mãnh Hồ một chuyến, nơi đó đẹp lắm."

"Nếu đã thế ta đi an bài, đợi chúng ta đi sẽ phát động chuyện Phương Chính, ra tay trước thì hơn, tránh rơi vào tay Bùi Hành Kiệm."

Nhớ tới tên béo đó coi tiền như mạng, Vân Sơ dặn :" Đừng giết hắn đấy."

"Một tên tham quan ô lại mà thôi, ngươi nhẹ nhàng với hắn quá rồi, ngươi làm sao thế? Ngươi đâu phải người thiếu dứt khoát." Ôn Nhu hừ lạnh: "Trương Đông Hải nói với ta phủ thứ sử Tây Châu đã thối nát từ trên xuống dưới rồi, đoán chừng người kế nhiệm họ đang trên đường tới Cao Xương."

"Ta thật sự không hận nổi tên béo đó, không có hắn không có ta hôm nay." Vân Sơ không cách nà để Ôn Nhu đồng cảm được cuộc sống trước kia ở Tây Vực, nên không thể khiến hắn hiểu tình nghĩa ngày đó với người quen ở Tây Vực quãng thời gian đó, đành giờ trò vô lại:" Dù sao ta giao cho ngươi rồi, ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có cách giải quyết."

Ôn Nhu hét lớn một tiếng, kỳ thực hắn lên kế hoạch trước khi tới gặp Vân Sơ rồi, vì câu nói này hắn phải an bài lại, rất phiền toái.

Tiễn Ôn Nhu đi rồi, Vân Sơ chợt thấy gương mặt lạnh tới đỏ au của Vân Na xuất hiện trên tường bao, đang cười với y, chắc là từ chùa chạy về.

Vân Sơ nhảy lên tường, nhấc Vân Na ăn mặc tròn vo từ bên kia tường lên, nhảy xuống bên này, phủi tuyết lên người nàng:" Thời gian này đừng chạy linh tinh."

Vân Na chạy vào phòng, đá hài đi chui vào chăn của Vân Sơ bọc kín người hét lên:" Muội sắp phiền chết rồi."

Vân Sơ đưa cho Vân Na một cốc trà nóng rồi ngồi xuống bên cạnh:" Phiền thế nào?"

"Ngày hôm qua muội tổng cộng thụ giới cho 374 người, sờ đầu họ nhiều tới tay toàn là dầu, lát nữa phải tiếp tục. Nghe Pháp Hoa đại sư nói, đây là nghi thức thụ giới quy mô nhất Tây Vực, làm càng lớn, càng biểu thị quy mô người theo Phật ngày một nhiều ..." Vân Na hậm hực, bóp chặt cốc trà:

"Đây vốn là chuyện của Hầu tử a gia hoặc là Khuy Cơ đại sư, nhưng họ trốn ở Trường An, làm muội sờ tới tay toàn dầu."

Vân Sơ nghe mà buồn cười, lấy một văn thư trên bàn đưa Vân Na:" Phàm là bộ lạc trên trăm người phải có tăng lữ."

Vân Na vừa xem qua một cái, gương mặt xinh đẹp lập tức nhăn lại, nghiêng người dựa vào vai Vân Sơ:" Trước kia Hầu tử a gia dùng gậy bắt họ tin Phật, giờ triều đình dùng đao ép họ tin Phật."

"Chắc là vì chuyện này Huyền Trang đại sư mới không tới Tây Vực truyền giáo."

Vân Sơ xoa đỉnh đầu Vân Na thở dài:" Cũng không sai, muội để xảy ra sự cố gì còn sửa được, nếu Huyền Trang đại sư tới truyền giáo có vấn đề thì hỏng, Phật môn ở Tây Vực sẽ hoàn toàn thất bại."

Vân Na bực bội lăn mình trên giường la hét ăn vạ một hồi, rồi lại lăn về gối đầu lên đùi Vân Sơ:" Muội thấy chỉ sờ đầu người ta, nói những lời kỳ quái thì không truyền giáo được, ca ca, có cách nào khác không, muội chán muốn chết rồi, nếu phải sờ đầu nữa, muội muốn chặt luôn tay."

Cái này không khó, tôn giáo truyền bá trên mảnh đất rộng lớn này bao năm, sớm nghĩ ra nhiều biện pháp rồi, Vân Sơ cười gian:" Muội có thể làm người què đứng lên được, làm người mù nhìn thấy ánh sáng, làm kẻ hèn nhát thành anh hùng."

Vân Na đặt hai tay lên mắt nhìn thật kỹ:" Thế à? Muội từng tới phủ Kỷ vương theo lão thần tiên học chọn thuốc, lão thần tiên bảo muội không có thiên phú, muội ăn vạ, bị ông ây sai Kỷ vương đuổi đi."

Vân Sơ nắm lấy tay Vân Na xoa xoa như làm phép:" Đem lời của ta nói với Pháp Hoa đại sư, ông ấy sẽ giúp muội đạt thành tâm nguyện."

"Vân Na nhà ta là một tiểu cô nương có phúc, ai gặp được trăm bệnh tiêu trừ."

Vân Na hoang mang:" Cơ mà muội đâu có .."

"Ngốc, ca ca gặp muội luôn thấy tinh thần phấn chấn hơn cả trăm lần, bệnh gì cũng mất."

"Á, Hầu tử a gia cũng nói thế đấy, Huyền Trang đại sư gặp muội là ăn thêm được một bát cơm, tên kén ăn như Lý Hoằng mà lần trước muội làm mỳ thịt cừu, nó ăn nửa nồi ... Ca, có phải muội thực sự có năng lực đó không?"

Tiểu cô nương đơn thuần nghe ca ca bất lương nói một hồi đến bản thân cũng nghĩ mình có siêu năng lực thật, Vân Sơ gật đầu nói chắc nịch:" Tất nhiên rồi, muội cứ thoải mái làm đi, đi tới đâu cứu người tới đó, chữa bệnh tới đó, vui hơn sờ đầu nhiều."

"Ừ, ừ ... Muội mệt rồi, ngủ đã."

Thấy Vân Na mới rồi còn tíu tít nói chuyện chẳng mấy chốc mắt lim dim, Vân Sơ liền đắp chăn cho muội tử rồi ra khỏi phòng. Đám Huyền Trang làm muội tử vô tư của y lo nghĩ tới mất ngủ, đúng là không phải người.

Rời khỏi phòng ngủ, Vân Sơ tới tiền viện, cùng Ôn Nhu thương lượng hành trình tiếp theo.

Bình Luận (0)
Comment