Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 780 - Q4 - Chương 023: Cả Thế Giới Phải Theo Tiết Tấu Của Lý Trị.

Q4 - Chương 023: Cả thế giới phải theo tiết tấu của Lý Trị. Q4 - Chương 023: Cả thế giới phải theo tiết tấu của Lý Trị.

Kết quả Vân Sơ vừa đi qua cổng nhìn sân ở tiền viện một cái đã ngớ người.

Hơn 200 người mặc thiết giáp, hông đeo đao đứng trong sân, nhưng không đội mũ trụ, mà trán đeo băng, giữa băng khảm bạch ngọc hình rồng.

Trương Đông Hải chắp tay thi lễ:" Quân hầu, thuộc hạ đi làm việc đây."

Vân Sơ nhìn một cái mà dựng tóc gáy, bách kỵ với quy mô này ở Trường An còn khó thấy, vậy mà thành Giao Hà bé xíu lại có nhiều như thế, thực sự làm người ta khiếp đảm.

Cứ tưởng Trương Đông Hải dẫn theo sáu bách kỵ để giám thị mình, té ra là không phải.

Lý Trị trước tiên phái bách kỵ tới đội ngũ của Vân Sơ xem tình thế, xem xem Vân Sơ có bài xích những người này không, nếu y bài xích, đề phòng, có khi đám này sẽ ở lại giám thị nhất cửa nhất động của y.

Nhưng Vân Sơ căn bản làm việc chẳng che giấu gì, thậm chí giao cho người bách kỵ nắm quân, thế là người ta bỏ luôn ý đồ giảm thị, đi làm việc khác.

Song người thì đi, nhưng uy hiếp để lại.

Cho dù người thông minh như Vân Sơ, Ôn Nhu cũng chỉ có thể phát hiện ra người tiếp xúc gần mới mình có phải là mật thám không, nếu người ta lẫn vào đội ngũ 4000 người kia, bọn họ chịu chết.

Hoàng đế đã vươn tay tới cái chum nước Tây Vực rồi, sinh vật sống trong đó đừng hòng được yên tĩnh nữa.

Trương Đông Hải đã chuẩn bị xong xuôi, còn chuyên môn xếp hàng ở đây đợi quân hầu y kiểm duyệt, tuy Vân Sơ không biết họ muốn làm gì, vẫn nghiêm trang đi tới, giúp vài tướng sĩ chỉnh lại ngay ngắn giáp, buộc chặt băng quấn đầu, trầm giọng hô:" Xuất phát!"

Hơn 200 bách kỵ đấm ngực hô lên "vâng", sau đó trận tự chia thành đội ngũ nhỏ rời đi.

Ôn Nhu đợi họ đi hết rồi mới tới nói:" Họ đi Cao Xương đấy."

Vân Sơ nhìn Bùi Hành Kiệm đứng dưới đại môn trông có vẻ quang minh lỗi lạc, kỳ thực lấm lét hơn trộm:" Xem ra bệ hạ không cho ngươi ăn ăn uống uống sống qua ngày rồi."

Bùi Hành Kiệm nói một câu "thánh tâm khó dò" rồi xoay người đi.

"Chuyện Phương Chính đã nói với Trương Đông Hải chưa?" Vân Sơ hỏi:

"Chưa nói, từ sáng sớm không ngừng có bách kỵ tới báo cáo với Trương Đông Hải, trong đó có hai người tới từ đội thân vệ của Bùi Hành Kiệm, còn có một tên mã phu theo hắn tám năm." Ôn Nhu cười hiểm ác:" Ta nghĩ Bùi Hành Kiệm bây giờ dù muốn ân ái với mỹ nhân cũng phải hỏi người ta có phải là mật điệp không?"

Vân Sơ nhìn tuyết trên trời rơi xuống, thấy thành Giao Hà này không phải chỗ ở lâu, nên nhanh chóng tới Cao Xương thì hơn, nếu Phương Chính không đợi được tới lúc mình đi cứu hắn thì do số mệnh hắn không tốt.

"Xem ra chúng ta nhầm, ở rừng liễu đỏ xuất hiện lượng lớn sản nghiệp huân quý có thể là tiếp ứng tiền tài từ Tây Vực chuyển vào quan nội, chứ không phải là căn cứ để ra Tây Vực."

"Ngươi ta đã kinh doanh ở Tây Vực sớm hơn chúng ta dự đoán nhiều, mục đích duy nhất của đám chuột này là lén qua ải, tránh bị Ngọc Môn Quan bắt chẹt gia nghiệp mà chúng vất vả tham ô được." Ôn Nhu phán đoán:

"Ngươi nói đào địa đạo à? Cát nơi đó không thích hợp đâu." Vân Sơ phủ quyết:" Với lại từ rừng liễu đỏ tới Ngọc Môn Quan tới trăm dặm, đào địa đạo trăm dặm à, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi."

Ôn Nhu lần nữa lộ ra vẻ mặt khinh bỉ một cách điên cuồng, vẻ mặt này chỉ có khi hắn phát hiện chuyện ngu dốt nào đó của Vân Sơ, chỉ ra ngoài thành:" Cao Xương, Liễu Trung, Giao Hà, Bồ Xương, Hạ Hạt, trong năm huyện này thôi đã có đường hầm hơn 3000 dặm, lạc đà còn đi dưới đó được, trăm dặm đã là gì."

"Uổng cho ngươi nói lớn lên ở Tây Vực mà không biết."

Quái, sao lão tử không biết, Vân Sơ gãi đầu sồn sột, lập tức tỉnh ngộ:" Cái đó không phải là đường hầm, mà là khảm nhi tỉnh, đây là công trình thủy lợi vĩ đại nhất mà bách tính Tây Vực sáng tạo ra. Nếu nói tới tầm quan trọng, thứ này có thể sánh ngang với đập Đô Giang trong Thục."

"Ngươi nói thứ này là kênh nước à? Vì sao không xây ở trên mặt đất mà lại đào hầm?"

"Nơi này mùa hè khốc liệt, bất kể có bao nhiêu nước cũng bị mặt trời làm bốc hơi hết, mùa đông thì đóng băng, nước không thể chảy. Nhưng nếu kênh dưới đất lại khác, hè không bay hơi, mùa đông vẫn cung cấp nước không ngơi nghỉ."

Ôn Nhu nửa tin nửa ngờ, vì Vân Sơ nói thần kỳ quá.

Tiếng roi quất vào thịt từ thiên phòng truyền tới, Vân Sơ quay đầu nhìn, tiếng kêu đau đớn của Tiêu Ngọc Hoa cũng từ trong phòng Chung Quỳ truyền ra. A Phàm Đề thì nằm thẳng cẳng ngửa mặt lên trời, nhìn tuyết lả tả rơi lên mặt, bi phẫn không sao kiềm chế nổi.

Đây rõ ràng là Chung Quỳ đang giáo dục đồ đệ, mặc dù Tiêu Ngọc Hoa chẳng hứng thú gì làm đồ đệ hắn, nhưng đây là đệ tử đầu tiên mà Chung Quỳ nhìn trúng, hắn làm gì quan tâm Tiêu Ngọc Hoa có chịu không.

Ôn Nhu ghé tới bên cạnh Vân Sơ nói nhỏ:" Ta bảo ngươi mà, tên này biến thái lắm."

Cái này thì Vân Sơ cũng hơi tán đồng.

Ở Tây Vực có tuyết lớn là chẳng làm được việc gì, Ôn Nhu chẳng hứng thú xem Chung Quỳ dạy bảo đệ tử, tự mình về phòng, bỏ lại một mình Vân Sơ trong tuyết.

Vân Sơ quay lại phòng, xem văn thư Ôn Nhu mang tới, từ khi đến Tây Vực, y chẳng buồn biết chuyện xảy ra ở Trường An nữa, muốn hưởng thụ chút thời gian trời rộng mặc sức bay.

Giờ không muốn xem cũng không được.

Ngoài phòng có bốn hòa thượng đứng gác, Vân Sơ gọi họ vào trong.

Chậu lửa trong phòng đã sắp tắt, trong phòng mùi than rất nặng, liền cho thêm than mới, mở cửa sổ ra một khe nhỏ, tức thì có gió mang tuyến bay vào, trong phòng khó lắm mới tích góp được chút hơi ấm theo cửa sổ bay đi hết.

Chắc là bị gió lạnh làm đau mũi, Vân Na làu bàu trong mơ rồi chui sâu vào chăn, chẳng định thức dậy.

Vân Sơ uống ngụm trà nguội sắp đóng băng, thở dài, y còn chẳng biết vì sao mình thở dài nữa, trầm ngâm hồi lâu mới hạ quyết tâm lấy văn thư được Ôn Nhu chọn lọc phải xem.

Tháng giêng năm Hiển Khánh thứ ba, Trường Tôn Vô Kỵ dâng tấu sửa lục lễ, hoàng đế lệnh thần tử nghiên cứu thi hành.

Tháng bảy, đám bác sĩ Tiêu Sở Tài cho rằng, thần tử không có quyền nghị định tang lễ. Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phù đồng ý, liền hủy thiên (quốc tuất) đi. Lục lễ thiếu một còn ngũ lễ, chiêu cáo thiên hạ thi hành.

Hoàng đế lấy lý do Trường Tôn Vô Kỵ suy xét chưa đủ chu đáo, phạt nửa năm bổng lộc.

Bình Luận (0)
Comment