Hoàng đế không muốn hoàn cảnh nhỏ là triều đình yên bình, vậy hoàn cảnh lớn là quan trường Đại Đường chẳng bình yên được.
Rất nhiều lúc Vân Sơ thấy Lý Trị không cần làm lớn chuyện, nhắm vào việc gì là làm việc đó thôi, ví dụ khi đám Bùi Hành Kiệm dâng tấu muốn dùng hình thức dán tên sĩ tử dự thi để việc chấm bài công bằng hơn, trước tiên làm tốt việc đó đã.
Nhưng vừa tới tay Lý Trị thì hắn lập tức hủy luôn cả quyền tiến cử, quyền hành quyển, làm triều đường xôn xao, nghe nói học tử trong thái học vì thế tranh cãi không ngừng, thậm chí động thủ đánh nhau.
Hàn môn và huân quý thoáng cái thành kẻ thù giai cấp.
Nhưng Lý Trị thích thế, hắn làm chuyện gì cũng phải long trời lở đất, tựa hồ không làm thế không thể hiện được cái uy của hoàng quyền. Thế nên không rõ hắn lợi dụng chuyến đi này của Vân Sơ làm chuyện kinh động gì.
Hoàng đế can thiệp quá nhiều không phải chuyện tốt.
Thời Văn Cảnh nhị đế của sơ Hán, đó là thời kỳ vô vi nhi trị, quan phủ trừ thu thuế thì rất ít can thiệp vào chuyện của bách tính. Kết quả lương thực trong kho quan nhiều tới phát mốc, kho tiền không đủ thừng mà treo.
Đoạn miêu tả lịch sử này làm Vân Sơ nghi ngờ có vấn đề. Đáng tiếc thời gian quá xa rồi, không cách nào phân biệt thật giả. Có điều tới thời Vũ Đế, ông ta sở dĩ có thể gây dựng quân đội cường hãn đông đảo, chứng tỏ quốc khố của ông ta không thiếu tiền lương.
Có điều quan phủ bỏ quyền lực của mình thì sẽ bị quyền lực khác thay thế. Nên Vân Sơ nghĩ, căn nguyên của các loại phiên vương làm loạn thời sơ Hán cũng là do vô vi nhi trị gây ra.
Vậy rốt cuộc can thiệp hay không can thiệp, tới mức nào mới là tốt, Vân Sơ cũng không có kết luận.
Cơ mà tay của Lý Trị rất hỗn --- Chỉ cần thấy cái gì hứng thú là hắn sờ vào, dù là trúc ở phường Tấn Xương hay thân thể của tỷ muội hoàng hậu, hắn cũng đều sờ hết.
Hắn chỉ hứng thú mà sờ thôi, sờ xong phát hiện té ra cũng chỉ đến thế, về phần tình cảm thì khỏi bàn.
Vũ Mị có lẽ đã phát hiện cái tính này của hoàng đế nên mới lạnh nhạt thế, kệ hoàng đế làm bừa, thậm chí âm thầm giúp hắn xử lý hậu quả.
--- Cho nên nếu cái móng vuốt của hoàng đế đã vươn tới Tây Vực, Vân Sơ tin, ở nơi mình không nhìn thấy, tay của hoàng hậu đang lặng lẽ mò cá trong chum.
Vân Sơ không nhìn thấy, nhưng y chắc chắn tay của hoàng hậu đang trong cái chum Tây Vực.
Bùi Hành Kiệm nhận được lệnh di chuyển tới Quy Tư, hắn chẳng thắc mắc gì, chuẩn bị mười ngày sau xuất phát, để lại thành Giao Hà cho tân đô đốc.
Nghe nói tân đô đốc họ Lưu, là ai thì không rõ, chỉ biết do Lý Nghĩa Phù tiến cử.
Vậy là hoàng đế muốn thành Cao Xương, hoàng hậu lấy thành Giao Hà, giống hai người đánh cờ, mỗi người đặt một quân, lợi ích chia đều hiện chưa phân thắng bại.
Quân cờ thường không biết mình là quân cờ, cứ cho rằng bản thân tự nắm giữ vận mệnh của mình, còn tự hào về công tích mình làm ra.
Vân Sơ biết mình là quân cờ, y luôn ra chiêu trong phạm vi quân cờ được phép, vì thế y mới có thể thoải mái hoành hành bàn cờ.
Trong ba ngày Vân Sơ dừng ở thành Giao Hà, đám hỏa kế thương đội vô cùng bận rộn, bọn họ đang nỗ lực đem hàng hòa phân chia, đóng gói, tiện bán lẻ.
Nhiều hàng tốt như thế, nếu bán buôn thì lỗ quá, bớt đi được phần trung gian, lợi ích sẽ tối đa hóa.
Còn về phần bán buôn sẽ tránh được lãng phí thời gian thì bọn họ không bận tâm, giờ họ có nhiều thời gian để lãng phí.
Vào thành Giao Hà rồi chuyện tiếp tế của thương đội được đảm bảo, với hai con sông bao quanh thành tạo ra một vùng đất màu mỡ, lương thực hết sức sung túc. Bởi thế mỗi con lạc đà của thương đội đều cố gắng mang nhiều vật tư nhất có thể.
Ôn Nhu vô cùng tham lam, hắn không chỉ mua hàng hóa, mà còn mua luôn cả công tượng, vì giá công tượng ở đây rẻ quá.
Một công tượng có thể biến một khối bạc thành đĩa bạc tinh xảo, vậy mà giá chỉ năm tên sa đạo.
Một công tượng có thể lột da cừu làm ra cái mũ lông cừu mềm mại đẹp mắt chỉ cần ba tên sa đạo.
Quan trọng nhất là, Ôn Nhu còn kiếm được mười mấy công tượng làm tam lặc tương, giá rẻ tới làm hắn còn đau lòng.
Cho nên khi Vân Sơ và Ôn Nhu dẫn thương đội rời thành Giao Hà, cơ bản những người có giá trị nhất nơi đó bị họ vét sạch.
Bùi Hành Kiệm vờ không thấy hành vi của đám Vân Sơ, thực ra hắn cũng chẳng rảnh mà để ý, hắn đang bận chuyển tới An Tây.
Khi vị đô đốc họ Lưu kia tới thành Giao Hà hẳn sẽ thất vọng lắm, tòa thành trong truyền thuyết ấy chẳng giàu có như dự liệu, thậm chí còn bần cùng.
Khi Vân So tới Cao Xương phát hiện trên tường thành treo cờ lớn mang chữ Trương, liền biết trưởng quan cao nhất nơi này biến thành Trương Đông Hải.
Ngoài không có địa thế độc đáo như của thành Giao Hà ra thì cơ bản hai tòa thành cách nhau mấy chục dặm này không khác nhau là mấy. Tường làm bằng đất nện, mỗi nhà là viện tử riêng, xây vuông vức, đường xá thẳng tăm tắp, vuông vức đều đặn. Vân Sơ đoán rất có thể nó ảnh hưởng phong cách kiến trúc ngay hàng thẳng lối thời Tần khi triều Hán quản lý nơi này.
Tòa thành này cũng lớn hơn thành Giao Hà nhiều lắm, chỉ là bầu không khí không tốt, chưa nói người đi đường ít, mà thi thoảng có vài người thấy thương đội của Vân Sơ cũng như con lừa bị kinh hãi, thoắt cái đã chạy mất dạng.
Ôn Nhu vén mũ chùm đầu lên:" Thế mới đúng chứ, đường đường bách kỵ ti mà hành động không khiến người khác sợ thì quá kém."
Khi thương đội tới gần phủ thứ sử liền thấy cọc gỗ hai bên đường treo đầy đầu người, do là mùa đông, nên những cái đầu này được băng tuyết bảo vệ rất tốt, chưa bị thối rữa, vẫn rất sống động, chỉ là hơi thâm đen.
Vân Sơ xem rất kỹ, không thấy cái đầu lợn của Phương Chính thì thiện cảm với Trương Đông Hải liền tăng lên.
Chẳng hiểu sao nơi có nhiều đầu người luôn có vẻ âm u, khi bọn họ an bài xong nơi thương đội nghỉ ngơi thì cuối đường có cây cỏ lăn nảy trên đường tới, từng đống từng đống một, bị chân con ngựa mận chín chặn lấy, chẳng mấy chốc tích lại rất nhiều. Gió lạnh thổi qua cỏ, phát ra tiếng u u khẽ, tựa như những cái đầu trên cột cũng có oan khuất muốn giãi bày.
Ôn Nhu chỉ một cái đầu mang vẻ mặt cầu khẩn, thở dài:" Mấy ngày trước còn cùng hắn uống rượu trò chuyện, người này ăn nói dí dỏm, nắm rõ phong thổ nhân tình Tây Vực như lòng bàn tay.
"Ai mà ngờ khi gặp lại chỉ còn mỗi cái đầu."
Chung Quỳ không nhìn đầu người, chỉ nhìn cỏ lăn cuối đường đang không lăn tới, lạnh nhạt nói:" Đây khác nào địa ngục nhân gian, ta không thích đám người Trương Đông Hải."
Ôn Nhu nhún vai:" Ngươi nên biết, những kẻ đầu bị treo ở kia không oan khuất gì đâu, bệ hạ không hài lòng với hiện trạng ở Tây Vực, mới có lần thanh trừng này."