Con ngựa mận chín chơi chán rồi liền xoay mông, thả cho những cây cỏ lăn kia chạy tiếp, chúng như người dẫn đường, hướng thẳng tới nha môn phủ thứ sử.
Trương Đông Hải ăn mặc trang trọng dẫn theo tám người đi ra, từ xa thi lễ với Vân Sơ:" Cung nghênh quân hầu."
Vân Sơ cười ha hả:" Công việc làm thuận lợi không?"
"Bách kỵ ti làm việc tất nhiên không cấm kỵ gì." Trương Đông Hải không dám tỏ ra đắc ý, mời đám người Vân Sơ vào thành:
"Phủ thứ sử này trước kia là vương cung Cao Xương, Hầu Quân Tập tới đây giết cho máu chảy thành sông, tới khi Cao Xương vương Cúc Văn Thái thoái vị đầu hàng mới thôi."
"Nơi này không khác nhiều Trường An, ngoại quách, nội thành, hoàng thành phân chia rõ rệt. Chỉ tiếc huynh đệ chúng ta tới trễ, không thấy phong thái vương quốc trăm năm."
Ôn Nhu mặc dù lần đầu tới Cao Xương, nhưng đối với lịch sử, văn hóa nơi này đã rõ như lòng bàn tay, thao thao bất tuyệt:
"Cúc Văn Thái là quốc vương sùng bái Phật, năm xưa Huyền Trang đại sư đi về phía tây, ông ta còn mời Huyền Trang đại sư giảng pháp, chỉ nghe một lần mà chấn kinh, muốn Huyền Trang đại sư ở lại làm phó quốc vương để truyền pháp."
"Đáng tiếc ý chí đi thỉnh kinh của Huyền Trang đại sư không đổi, sau chín ngày tuyệt thực, Cúc Văn Thái thấy không giữ được, rơi lệ chuẩn bị bạch mã hộ tống đại sư lên đường .."
"Giờ không biết còn hậu duệ của Cao Xương vương không? Ta có nhiều chuyện muốn tìm hiểu."
Trương Đông Hải ngại ngùng:" Hôm qua giết hết rồi ạ, bọn họ câu kết với thứ sử Cao Hiền mưu phản."
Ôn Nhu tặc lưỡi:" Mưu phản thì chết là phải."
Trương Đông Hải cũng tranh thủ nói:" Trong số tất cả tội tù thì kẻ tên Phương Chính ngoan cố nhất, mười tám loại hình cụ dùng hết cả mà không khai ra người có liên quan."
Vân Sơ thở dài, khai thế nào chứ, hắn đâu phải kẻ kiên cường gì, nhưng mà liên quan tới hắn đều là đám tỷ phu chứ ai, khai ra thì có mà diệt tộc:" Bọn ta đi thăm vị lão hữu này đi."
Trương Đông Hải chắp tay rất nể mặt Vân Sơ:" Chỉ là trông hơi khó coi một chút, quân hầu cứ tùy ý."
Khi Vân Sơ nhìn thấy Phương Chính thì tên béo đáng chết đó bị kéo ra rất lớn.
Cái gọi là kéo rất lớn chính là đem thân thể to béo của Phương Chính treo lên, lấy móc móc vào da thịt hắn kéo ra ngoài, hơn trăm cái móc nhỏ móc vào người kéo, làm hắn như tấm da căng lên trên ván gỗ.
Phương Chính to hơn, Vân Sơ nhìn không nhận ra, nếu không có Trương Đông Hải nói, y chẳng biết đó là huynh đệ ngày nào.
Phương Chính thấy Vân Sơ đi vào, phản ứng đầu tiên là vùng vẫy, khiến vết thương toan máu, chốc lát sau chẳng biết nghĩ tới cái gì, nhắm mắt lẫn miệng lại.
Trương Đông Hải hạ lệnh đưa Phương Chính trần truồng xuống:" Trời lạnh thế này mà hắn vẫn sống, mạng đúng là rất lớn."
Vân Sơ nhìn tấm da lạnh run bần bật nói:" Con người ta đôi khi mạng chẳng là gì so với thứ họ muốn kiên trì."
Phương Chính thều thào:" Nể tình chúng ta một thời huynh đệ, giết ta đi, kiếp sau ta cám ơn ngươi."
Trương Đông Hải cười lạnh:" Quân hầu hắn có kể vài việc thời làm đại quan lệnh Quy Tư, liên quan tới cả quân hầu nữa, nhưng mà thời gian quá xa xôi rồi, mạt tướng bỏ đi."
Vân Sơ chẳng bất ngờ chuyện Phương Chính lấy mình ra dọa người ta:" Hắn khai ra ta lúc nào?"
"Đầu tiên hắn khai thương cổ, tiếp là bộ hạ, đồng liêu, rồi quan trên gia nô, tiểu thiếp, tộc nhân rồi tới ngài, sau khi nói ra tên ngài thì hắn không chịu nói nữa. Chắc hắn nghĩ có thể dọa được người ta rồi, nên thuộc hạ mới dùng cách kéo da dê này."
Vân Sơ đá Phương Chính một cái:" Khai cả ta ra kia à, ta có nên cảm thấy vinh dự không?"
Phương Chính quay đầu sang bên, đây là bộ mặt thần của bằng hữu đấy, Vân Sơ chỉ biết thở dài thôi.
Trương Đông Hải cúi đầu nhìn xuống:" Ngươi tưởng ngươi không khai ra bảy tên tỷ phu là bọn ta không biết các ngươi câu kết với nhau à?"
Phương Chính nghe tới tỷ phu liền run bần bật, lần nữa mở mắt cầu xin Vân Sơ:" Nể tình ta đối xử với ngươi không tệ, giết ta đi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy hơn sáu trăm người nhà ta bị chặt đầu, bị đi đầy, bị bán vào giáo phường ti sao?"
Vân Sơ không trả lời, rời khỏi hình phòng.
Trương Đông Hải đi theo sau nói:" Hắn và Cao Hiền vì đào vàng mà khiến bãi vàng Thiện Thiện xương trắng chồng chất, ba bộ lạc người Hồ bị diệt hoàn toàn trong tay hắn, khiến Cao Xương bóng người thưa thớt."
"Vậy là hết hi vọng rồi à?" Dù kẻ này tội đáng muôn chết, Vân Sơ vẫn không đành lòng:
Trương Đông Hải đắn đo một lúc lấy trong lòng ra hai văn thư trắng:" Quân hầu dùng ấn lên đây là hắn có thể sống, còn phục hồi nguyên chức."
Vân Sơ xem một hồi trả lại:" Thứ này ở đâu ra?"
"Chỉ mật điệp mới có, dùng hết thì mạng mạt tướng cũng chẳng còn."
"Vậy Tả Xuân chắc có nhiều văn thứ thế này?"
Trương Đông Hải lắc đầu:" Đại tướng quân không có, mạt tướng sở dĩ có hai tờ, một khi nhậm chức chiết trung đô úy, một khi nhậm chức ở Liêu Đông, đều là ân huệ bệ hạ ban cho để giữ mạng."
Ôn Nhu thở dài:" Đây là cái bẫy, nói không chừng người ta chuyên môn đào cho ngươi. Ngươi dùng rồi, lấy cái gì mà trả, vì một tên tham quan ô lại có đáng không?"
Trương Đông Hải thấy không có ai, nói nhỏ:" Trên đầu Vân Na tiểu nương tử có một cái phượng sai khảm đông châu do hoàng hậu ban thưởng."
Vân Sơ da mặt giật mấy cái, nợ nữ nhân đó thì có mà trả cả đời không hết:" Không cần dùng văn thư cứu mạng của ngươi, không cần phượng sai của Vân Na, ta viết thư cho hoàng đế, kể rõ ngọn nguồn, về phần Phương Chính có sống được hay không thì phải xem bệ hạ, ta không thẹn với lòng rồi."
Nói rồi Vân Sơ rời phủ thứ sử.
Chẳng cần xem quyển tông của Phương Chính thì Vân Sơ cũng biết hắn tội ác chồng chất.
Hắn và đám tỷ phu hắn tạo thành đoàn thể lợi ích, chuyên môn vơ vét Tây Vực, đưa về Quan Trung.
Điều này không ảnh hưởng tới Vân Sơ dâng tấu cầu xin cho Phương Chính, đó là chỗ ôn nhu của luật pháp Đại Đường, cũng là bản chất của Đường luật sơ nghị mà Trường Tôn Vô Kỵ dốc tâm huyết soạn ra, ông ta để lại một lối thoát cho bản thân.
Người giỏi bơi chết dưới nước, người giỏi cưỡi ngựa chết bởi ngã ngựa, người định ra luật pháp chết bởi luật pháp, đó là luật nhân quả, là nguyên nhân hoàng thất Lý Đường sùng bái sự không toàn vẹn.
Đó là cơ hội sống duy nhất Vân Sơ có thẻ tranh thủ cho Phương Chính.