Trương Đông Hải bàn giao Phương Chính cho Vân Sơ, giờ Vân Sơ phải chịu mọi trách nhiệm về Phương Chính.
Chỉ là nói thế nào thì nói, Vân Sơ biết mình làm như vậy không thỏa đáng, hẳn đám Ôn Nhu và Chung Quỳ sẽ bất mãn. Nhưng rời phủ thứ sử, Ôn Nhu là tên rất hiểu lòng người lại nói trước:" Ta cứ lo con người ngươi cảm giác chính nghĩa quá mạnh, không ngờ ngươi chẳng làm được đại nghĩa diệt thân, ta thấy mừng lắm."
Chung Quỳ mỉa mai:" Ý Ôn đại gia là huyện tôn ngay cả thứ cặn bã như Phương Chính cũng không vứt bỏ, vậy sẽ không vứt bỏ ngài ấy."
Ôn Nhu chẳng giận, còn gật gù:" Lời thô ý không thô, ý ta là vậy đấy, giờ lão tử thấy yên tâm hơn rồi."
Phương Chính được Trương Đông Hải phái người dùng da trâu bọc lại, khiêng tới chỗ ở của Vân Sơ.
Vân Sơ sai y giả đi cùng chữa trị cho hắn, mặc cho hắn bộ áo bông vốn chuẩn bị tặng hắn, tên béo vừa khóc lóc vừa hung mãnh ăn một bát mỳ to, đôi khi sức sống của một người thực sự không tin nổi.
Vân Sơ còn đem văn thư đàn hặc hắn lấy được chỗ Trương Đông Hải cho hắn xem.
Ngươi đàn hặc hắn chính là tam tỷ phu của hắn, là Vân Huy tướng quân, Chu Chí huyện nam, chính tứ phẩm Bắc Đình đô hộ phủ trưởng sử Bùi Đông Phong danh tiếng lẫy lừng.
Ở Đại Đường, quan viên thông thường lên tới chính tứ phẩm cơ bản là hết rồi, một khi đột phá cấp bậc này thì đều là những cái tên sẽ ghi vào sử sách.
Bùi Đông Phong mười năm trước là chính tứ phẩm hạ, mười năm sau lên một bước, chính tứ phẩm.
Nhìn từ nội dung đàn hặc thì hắn là quan viên tốt trung quân ái quốc, mỗi chữ trong nội dung hắn đàn hặc, mỗi câu hắn nói đều khiến Phương Chính phải chết sớm, đầu thai sớm.
"Con bà nó, ta tốt với ngươi hơn tỷ phu ngươi bao lần, vậy mà ngươi khai ta ra chứ không bán đứng tỷ phu ngươi."
Phương Chính xem văn thư đàn hặc cũng không hề kích động, gập văn thư lại, cẩn thận đặt lên bàn:" Khi ta sinh ra thì tam tỷ phu mười tuổi, mẫu thân ta yếu ớt, giao ta cho tam tỷ phu trông. Có thể nói, ta lớn lên trên lưng tam tỷ phu."
"Năm ngoái con của tam tỷ ta thành thân, đầu năm nay gửi thư tới nói, đã sinh ra một tiểu tử béo."
"Giờ ta thành đống phiền toái lớn rồi, ngươi không nên cứu ta, mà nên giết ta, với ngươi mà nói đâu khó khăn gì."
Vân Sơ gật đầu:" Đúng là không khó gì cả."
Phương Chính nhìn Vân Sơ:" Cho nên ta nói, ngươi sai rồi."
Vân Sơ không phản bác, chỉ nói:" Mau nghĩ cách đi, làm sao để một kẻ ác ôn tội ác vô số như ngươi khiến bệ hạ thấy có thể tha thứ được."
Phương Chính húp hết bát canh:" Lấy tiền mua mạng thôi."
"Từ năm Vĩnh Huy thứ tư, bệ hạ đã bỏ cách làm lấy tiền miễn phạt rồi. Với lại trong quyền tông của Trương Đông Hải, tội ác của ngươi đếm không xuể, phải lấy bao nhiêu tiền mới chuộc được?"
"Bất kể bao nhiêu tiền ta cũng trả được."
Vân Sơ sững người:" Trương Đông Hải chưa vét sạch ngươi à?"
Phương Chính tự tin nói:" Vét sạch rồi, bây giờ ta không có một đồng, là người nghèo thực sự."
"Có điều ta vật lộn ở Tây Vực này mười bốn năm, làm sao kiếm tiền ở Tây Vực, không ai hiểu rõ hơn ta."
"Chỉ cần cho ta mượn 1000 nô lệ, 100 phủ binh, cho ta thêm nửa năm, ta có thể kiếm cho ngươi 5000 lượng vàng."
"Ta là người Đường, chỉ cần ta không hại người Đường, theo Đường luật, ta không phạm tội đúng không? Tiền đề là bệ hạ không để loại kiến bọ như ta vào mắt, bỏ qua cho ta."
Về cơ bản Phương Chính chẳng thấy mình phạm tội gì to tát.
Dân tộc du mục không có sử quan, không có lịch sử thật đáng thương.
Vì chẳng biết chữ, bất kể vinh quang hay khổ nạn của tổ tông chỉ có thể truyền miệng cho nhau. Nghe thì có cảm giác sinh hoạt lắm, nhưng tiền đề còn sống mà truyền cho nhau.
Ngay loại người như Phương Chính cũng có thể dễ dàng giết chết mấy nghìn người Tây Vực, vậy thì đám tướng quân nắm trong tay binh mã như hổ lang không biết còn giết bao nhiêu người. Như Hầu Quân Tập năm xưa phá Cao Xương trong một đêm giết hơn 8000 hàng binh.
Sở dĩ chuyện Hầu Quân Tập bị sử quan ghi lại, chủ yếu là vì kẻ này tạo phản bị thái tông hoàng đế giết, vì chứng minh Hầu Quân Tập là kẻ đáng chết, nên trừ tội tạo phản ra, sử quan chép lại chuyện hắn giết gần vạn hàng binh.
Nếu Hầu Quân Tập mà không tạo phản, sau đó chết già như Úy Trì Cung, ngươi nghĩ chuyện hắn giết hàng binh có xuất hiện trên sử sách không?
Rất có khả năng trên sử sách chỉ ghi lại thế này --- Năm Trinh Quan thứ mười bốn, Hầu Quân Tập diệt Cao Xương.
Người Hồ thực sự đáng thương, muốn biết lịch sử tổ tông mình, trước tiên họ phải học tiếng Hán, sau đó tìm kiếm dấu vết tổ tiên trong sử sách người Hán.
Trong khi Vân Sơ chưa làm được việc gì ở Tây Vực thì tiếng tăm thương xót chúng sinh của Vân Na đã vang dội khắp nơi rồi.
Vân Na ở thành Giao Hà nhìn thấy bà già làm hành khất nhiều năm, bà già đó hai mắt toàn là màu trắng, không nhìn thấy gì hết. Phật nữ thấy bà ta đáng thương, liền sờ đầu bà ta ban phúc, ngày hôm sau bà già đó chạy khắp thành la hét, đôi mắt đen lay láy chưa nói, lại còn lấp lánh rất có thần.
Vân Na trên đường từ thành Giao Hà tới Cao Xương, dọc đường nhìn thấy một người mù cõng một người què đi đường, thấy họ thật đáng thương, lại sờ đầu chúc phúc.
Ngày hôm sau người mù mắt không còn mù nữa đùng đùng nổi giận đuổi tên què không còn quèn nữa, nói bao năm qua bị tên khốn kiếp này lừa mình cõng đi không biết bao nhiêu đường đất ...
Khi sắp tới Cao Xương, Vân Na nhìn thấy một cô bé nằm trên thi thể một phụ nhân khóc nức nở, thấy nó đáng thương liền sờ đầu nó chúc phúc. Buổi chiều phụ nhân kia sống lại, cõng cô bé chạy như ngựa ...
Từ thành Giao Hà tới Cao Xương chỉ vẻn vẹn có sáu mươi dặm đường mà Phật nữ Vân Na đã thể hiện vô số thần tích. Pháp giá của nàng chưa tới Cao Xương mà danh tiếng đã cuồn cuộn kéo tới, ngay cả nhân sĩ thành kích với Đạo giáo như Chung Quỳ cũng té ngã.
"Không thể nào, chuyện này là không thể nào, dứt khoát không thể có chuyện đó được."
Chung Quỳ bị kích thích tới sắp phát cuồng rồi, không biết trút giận vào đâu, nên không ngừng đi qua đi lại la hét.
Ôn Nhu lườm hắn:" Chỉ cho Chung Quỳ ngươi vung đao trong gió chém ma quỷ mà không cho Vân Na cứu sống người chết à? Thiên hạ đâu có lý nào như thế?"
"Nhưng cũng không thể vô sỉ như thế ..." Chung Quỳ hét vào mặt Ôn Nhu như thể hắn là kẻ vô sỉ đó:
Ôn Nhu nghiêng người sang bên tránh nước bọt:" Ai vô sỉ? Bà già kia giờ là thị nữ của Vân Na, trên què và tên mù giờ là mã phu và tùy tùng của Vân Na. Phụ nhân bị chết kia giờ tim vẫn chưa đập, còn nói đợi khuê nữ gả đi mới chết."
"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, ngươi bằng vào cái gì nghi ngờ?"