Chung Quỳ không cãi được càng giận sôi gan, Ôn Nhu cứ đứng đó mỉa mai, Lương Anh sợ lắm, chạy tới bên bàn Vân Sơ mài mực, hắn không dám dính vào chuyện này.
Tiêu Ngọc Hoa tin, vì sau khi Vân Na tới cho hắn một bình rượu nếp, hắn uống vào một cái, vết thương do Chung Quỳ đánh lập tức không còn đau nữa, toàn thân từ trên xuống dưới ấm áp, đó không phải thần tích là gì?
Vân Na vốn không định đi cùng đường với Vân Sơ, vì quá được bách tính hoan nghênh, nàng quyết định đi theo thương đội Vân Sơ lang thang ở Tây Vực.
Vân Na kiêu ngạo như con thiên nga, đứng trên đại điện của vương cung Cao Xương xưa, hai tay chống hông, dùng ánh mắt ngạo nghễ quét quá mấy người ở đại điện.
Trước tiên là dùng bàn tay đã sờ qua vô số đầu người của nàng sờ lên đầu ca ca ban phúc, sau đó sờ lên cái đầu rất miễn cưỡng của Ôn Nhu, cũng ban phúc luôn. Tiếp đó dưới sự giúp đỡ của ca ca, Ôn Nhu và Lương Anh, nàng ban phúc cho Chung Quỳ bị đè xuống đất đang vùng vẫy như con đỉa cho vào lò vôi. Cuối cùng tiện tay ban phúc cho cả Lương Anh và Tiêu Ngọc Hoa.
Vậy là những người này đã Phật tổ phù hộ rồi, từ nay bách bệnh tiêu trừ, yêu ma không thể tới gần.
Vân Na còn muốn đi ban phúc cho bách tính Cao Xương, chỉ tiếc là cả thành Cao Xương bị đám Trương Đông Hải cắm đầy đầu người, biến thành âm tào địa phủ, lúc này rất không thích hợp truyền giáo.
Vân Na đang nghiện truyền giáo làm sao thèm để ý tới nhân vật nhỏ như Trương Đông Hải, lệnh hắn thu hết đầu người trên cột, nàng muốn tụng kinh cầu phúc cho những vong hồn đó. Đồng thời lệnh Trương Đông Hải thả những người chờ giết trong nhà lao ra.
Trương Đông Hải ra sức giải thích với bà cô tổ, đây là tội tù, không thả ra được.
Vân Na lại nói, những người đó tuy là tội tù, nhưng nàng tin họ sẽ được mình cảm hóa một lòng hướng thiện.
Trương Đông Hải chỉ nghĩ Vân Na nghịch ngợm làm bừa, nên đi hỏi Pháp Hoa đại sư.
Chẳng biết hai người họ nói gì, chỉ biết Trương Đông Hải đi ra thì đầu đẫm mồ hôi, áo bông cũng ướt hết, đứng trong viện tử lạnh lẽo, toàn thân từ dưới lên trên bốc hơi trắng như bánh bao vừa hấp xong.
Tiếp đó đầu người treo trên cột bị cẩn thận thu lại, đặt trên bàn cúng, đợi Vân Na tụng kinh cầu phúc.
Những quan lại bị giam trong ngục cũng được thả ra, số tiền tài bọn họ dù bị tra tấn cũng không khai, giờ gào khóc cống hiến cho Vân Na, chỉ mong Phật tổ tha thứ.
Phương Chính hay tin chạy tới, quỳ bò dưới chân Vân Na, ra sức hôn chân nàng, lập lời thề, theo hiệp trợ Phật nữ hoằng pháp ở Tây Vực, vì Phật nữ xây dựng một ngôi chùa Phật gia hùng vĩ ở Tây Vực.
Thành Cao Xương âm u đáng sợ vì Phật nữ tới mà lập tức thành chốn phồn hoa, bầu trời trong sáng.
Vân Sơ lệnh thương đội đem lụa màu trang trí trên cây hai bên đường chính. Cư dân trong thành tự phát quét dọn đường phố, ngay cả bụi cũng dùng nước sạch hất lên, toàn thành ăn mặc thật trang trọng tập trung dưới một cái đài cao mới xây, lắng nghe đại hội hoằng pháp đầu tiên của Phật nữ. Lần đầu tiên mới có một lần hoằng pháp sau khi Huyền Trang đại sư giảng kinh ở Cao Xương, hết sức long trọng.
Đăng đàn giang kinh là Pháp Hoa đại sư, chủ trì nghi lễ là Giác Minh đại sư của Thiếu Lâm Tự, phối hợp tụng kinh là các đệ tự cao tăng năm xưa từng được theo Huyền Trang đại sư khi ở Cao Xương.
Vân Sơ ở dưới đài nhìn Vân Na áo trắng bay bay tựa Bồ Tát giáng thế, nhưng lại với hình dạng một thiếu nữ Tây Vực, khiến tất cả tín đồ quỳ rạp. Vân Sơ hiểu ra vì sao đám người Huyền Trang đại sư lại giao trọng trách hoằng pháp cho nha đầu vô lại như Vân Na mà không phải Pháp Hoa đại sư, vì hình tượng của Vân Na quá quan trọng, nó vừa bước lên đài, chưa nói câu nào là đã có tín đồ lệ rơi đầy mặt.
Vân Na bao năm chẳng học nổi được bộ kinh nào toàn vẹn, nhưng bất kể là dáng vẻ, tính cách đều không thể bới móc gì được.
Muốn người Tây Vực tin vào Phật giáo, sức hiệu triệu của Vân Na với bách tính phổ thông còn hơn xa cao tăng đại đức.
Nhìn cảnh tượng hùng tráng hàng vạn người tụng kinh, Ôn Nhu lấy vai huých Chung Quỳ bên cạnh:" Đạo gia các ngươi xong rồi, chỉ biết bế quan thanh tu, tiếp tục thế này bao giờ đạo thống mới hưng thịnh."
Toàn thân Chung Quỳ run bần bật, thống khổ nhắm mắt lại, giả sử trước kia hắn không hề biết Vân Na thì hắn đã không đau khổ thế này.
Lừa đảo, tất cả là lừa đảo.
Truyền giáo thời kỳ Đại Đường dễ lắm, vì lúc này thế giới tinh thần của người dân cực kỳ trống rỗng, mấy vị thần địa phương được thờ cúng không có tổ chức, không có kỷ luật, không có phương pháp, hoàn toàn không phải đối thủ của các tôn giáo.
Vân Na biểu hiện vô cùng tốt, cực kỳ nhập tâm, rõ ràng rất say mê chuyện này, còn dùng lương thực do tín đồ cung phụng chiêu đãi tất cả tín đồ ăn bữa cháo nấu bằng các loại đậu.
Cao Xương vốn là nơi Phật giáo hưng thịnh, lần nữa được Vân Na đưa lên vị trí vô cùng cao cấp.
Những người bị Trương Đông Hải giam trong lao tù dùng cực hình tra khảo, sau khi Vân Na lệnh thả ra đã thành cuồng tín đồ của nàng.
Trong thời gian Trương Đông Hải ở Cao Xương, người quen của họ lần lượt bị giết, nhà bị xét, đợi khi chính họ cũng rơi vòng tù tội, ai nấy thực ra đều tuyệt vọng từ đầu.
Rơi vào tay Bách kỵ ti làm gì có khả năng sống sót.
Nhưng đúng lúc ấy một thiếu nữ thánh khiết tay cầm liên hoa đăng, nhìn thấy thảm cảnh của họ, chỉ một câu nói đã khiến họ thấy lại được ánh mặt trời.
Thánh nữ như thế, có lý do gì không thờ cúng, không tin theo.
"Sớm biết Vân Na hữu dụng thế này, ta tới thành Giao Hà tìm Vân Na chứ tìm ngươi làm gì?" Tự thấy mình thoát nạn rồi, Phương Chính nói chuyện với Vân Sơ không còn khom lưng uốn gối nữa, thêm vài phần vô lại ngày xưa:
"Vị Pháp Hoa đại sư này rốt cuộc lai lịch thế nào?" Ôn Nhu có hơi lo lắng, hắn luôn cho rằng Pháp Hoa đại sư chỉ là một đại hòa thượng thôi, không ngờ người ta có thể gọi Trương Đông Hải tới họa đái ra quần:
Thêm một nhân vật khó lường sẽ ảnh hưởng tới tính toàn của hắn.
Đến tối Vân Na vất vả suốt một ngày thất thểu về phòng, được nha hoàn mới thu hầu hạ tắm rửa, tóc còn chưa khô đã tới phòng Vân Sơ ăn cơm.
"Muội biết lai lịch của Pháp Hoa đại sự không?"
"Ông ấy là một hòa thượng rất già, một lần Huyền Trang đại sư tới Khúc giang gặp hoàng hậu dẫn ông hòa thượng này theo, dọc đường phải nghe ông ta an bài. Vốn muội không thích cái mặt ông ta cứ âm trầm, nhưng Lý Hoằng nói với muội, có ông ta đi theo, muội muốn làm gì ở Tây Vực cũng được."
Vân Sơ nghe mà vội đặt bát cơm xuống, bị sặc cơm ho liên hồi:" Sau này có chuyện như thế phải kể cho ta biết."
Vân Na bê bát cơm lớn rưới đẫm nước thịt, lấy thìa gỗ xúc từng miếng to vào mồm:" Ông ấy chỉ là một hòa thượng già không thích nói chuyện thôi, kể về ông ấy làm gì?"