Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 785 - Q4 - Chương 028: Thật Vô Lý.

Q4 - Chương 028: Thật vô lý. Q4 - Chương 028: Thật vô lý.

Vân Sơ vốn định giải thích cho Vân Na biết điểm mấu chốt trong đó, nhưng mà nghĩ rồi lại thấy không cần, y thích Vân Na đơn thuần như thế.

Y có thể tha thứ lỗi lầm vô tâm của Vân Na, dù Vân Na gây ra họa tày trời thì là ca ca, y cũng sẽ gánh lấy. Nhưng nếu một ngày Vân Na cũng toan tính mưu mô, nói không chừng y sẽ dùng thái độ khác đối diện với muội tử của mình, thế thì hỏng.

Vũ Mị rất tàn nhẫn với nam nhân, còn đối với nữ nhân đối địch với mình thì căn bản không coi họ là người.

Chuyện khác có thể là đồn đại, chuyện với Kim Nhu Như do chính mắt y nhìn thấy.

Phật pháp phổ biến sang phía tây chính là kế hoạch hoàng đế, hoàng hậu, Huyền Trang đã phát động nhiều năm, luận ưu tiên, nhất định hơn cả nhiệm vụ của đám Trương Đông Hải.

Ý nghĩa chính trị của việc này, chính là tạo ra lý do để Tây Vực có thể được Đại Đường tiếp nạp.

Đây là ván cờ rất lớn.

Lý Trị bắt đầu chuẩn bị châu huyện hóa Tây Vực rồi, đây cũng là chuyện tốt, Tây Vực nạp vào hệ thống quản lý của Đại Đường mới không còn xảy ra chuyện mạng người dân bị loại như Phương Chính tùy ý dẫm đạp.

Nghĩ tới đó Vân Sơ tức giận với Bùi Hành Kiệm, cái gì mà sau này ăn ăn uống uống, dùng cách ôn hòa xử lý chuyện ở Tây Vực, yên ổn vài năm.

Tên này rõ ràng nhận được hoàng đế chỉ thị, sau này không được làm bừa, phải lấy đoàn kết ổn định đặt lên trên hết.

Hắn rõ ràng biết trước, lại không nói cho mình và Ôn Nhu, nói không chừng còn đang cười trộm, đợi bọn họ dùng thủ đoạn cực đoan thô bạo để kiếm tiền ở Tây Vực.

"Chẳng kẻ nào đáng tin cả." Vân Sơ nói phát hiện của mình cho Ôn Nhu:

Ôn Nhu tựa hồ chẳng hề cảm thấy bất ngờ, thu dọn đống văn thư lúc nào cũng bày bừa trên bàn:" Vậy thì đi nhanh thôi, đừng loanh quanh ở Tây Châu nữa, chúng ta đi về phía tây, theo bước chân Bùi Hành Kiệm, mau mau tới Quy Tư."

Vân Sơ nhìn quanh không thấy Chung Quỳ đâu, cười hỏi:" Lão Chung bị đả kích tới không dám thò mặt ra nữa à?"

Ôn Nhu nghe nói tới chuyện này cười đến là vui vẻ, cái bộ mặt như táo bón của Chung Quỳ làm hắn hả hê lắm:" Hắn đang viết thư cho Lý Thần Phong, ý đồ thuyết phục lão thần tiên, tìm kiếm ít đạo sĩ biết y thuật tới Tây Vực truyền đạo."

"Nói là tránh để bách tính bị đám lừa đảo Vân Na hại chết, hôm nay Vân Na còn lấy đơn thuốc kiếm được ở chỗ lão thần tiên, giao cho đám hòa thượng chữa bệnh cho bách tính. Bảo bối của Đạo gia giờ dùng giúp Phật môn, lúc này chắc đang vừa hộc máu vừa viết thư đấy."

Nói tới đó lau nước mắt, ai bảo hắn cười dữ quá.

Vân Sơ dở khóc dở cười, cơ mà ở loại chuyện này y tất nhiên kiên định đứt về phía muội tử.

Chỉ là dần dần Ôn Nhu không cười nổi nữa, im lặng một lúc đột nhiên lẩm bẩm:" Này, ngươi nói xem, mấy năm qua chúng ta vì Trường An, vì Đại Đường này có thể nói là hao tâm tổn trí rồi chứ?"

Vân Sơ gật đầu:" Cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi cũng chưa đủ hình dung tâm huyết chúng ta giành cho Trường An."

"Vậy mà hiệu quả chẳng là bao, lần trước vì ba mươi đồng tiền trồng bông mà bọn họ … ài, chẳng nói nữa ... dù sao nhìn Vân Na kìa, ta suốt ngày thấy nô vô tâm vô tính dẫn ba đứa nhóc chạy qua chạy lại trước mắt, không thì cùng đám trẻ con lỡ cỡ phường Tấn Xương cưỡi con gấu lớn đi phá làng phá xóm, vậy mà giờ sắp thành Phật chủ của Tây Vực rồi ... Nó chẳng làm gì cả ... Thật vô lý ..." Ôn Như bất giác giọng to lên, cuối cùng thở hắt ra đầy bất lực:" Ngươi không chán nản à?"

Vân Sơ vỗ vai hắn, chuyện này thì y chẳng thể đồng cảm với bằng hữu rồi.

Ôn Nhu cũng thấy mình nổi giận vô lý, nói cho cùng Vân Na cũng chẳng làm gì sai cả, chỉ là lòng vẫn không bình thản nỏi, gãi râu lún phún vừa mọc ra:" Thật sự vô lý ... sao trên đời có chuyện vô lý thế."

Mùng hai tháng mười, đại đội nhân mã của Vân Sơ rời Cao Xương, dẫm lên cỏ khô héo, đi về phía Tây tới Quy Tư Vũ Điền.

Khi Tây Vực không có gió, cưỡi trên lưng lạc đà đúng là sự hưởng thụ, lạc đà đi luôn ngẩng cao đầu, bước chân rất có nhịp điệu.

Lưng lạc đà lớn hơn nhiều lưng chiến mã, lắp yên lên một cái, không khác gì có ban công nhỏ.

Trên cái ban công này có thể ngồi ba người, một số người Tây Vực còn mang theo nhạc sư, ca cơ đi cùng, ngồi trên đó đàn hát, để đường đi bớt buồn tẻ.

Đất đai ở Tây Vực đa phần giống Lũng Trung, đều bị xẻ ngang xẻ dọc, có điều vì Tây Vực rộng lớn hơn nên các khe rãnh không dày đặc như ở đất Lũng.

Có một số nơi thì phẳng lỳ tới độ làm người ta có nguyện vọng ngủ một giấc dài ở đây, chuông lạc đà leng keng thành tiếng nhạc rung động linh hồn.

Rời khỏi Hỏa Diệm Sơn, cây cối trên mặt đất khô hạn liền nhiều lên, ở bên cạnh một số khảm nhi tỉnh, thậm chí thấy cả mảng rừng hồ dương, liễu đỏ, nhót.

Càng đi về phía tây thì cây cối càng lớn, ở tuyết sơn vắt ngang chân trời thậm chí còn nhìn thấy từng mảng rừng thông rậm rạp đang chuyển màu thẫm.

"A~~~~"

Tiếng ca Tây Vực vang lên, kéo rất dài.

Chỉ là nội dung rất đơn giản, nếu không phải là thần ma truyền thuyết bảo vệ bách tính bình an, thì là suối nước ở ốc đảo thấm tận tim người, không thì đi ngủ thêm một cô nương mỹ lệ, làm giây trước còn nhớ nhung cô nương phương xa, giây sau dã thấy ý trung nhân của mình.

Vân Sơ nghe mãi đâm buồn ngủ, còn tên trình độ thưởng thức nghệ thuật cao như Ôn Nhu thì khổ rồi, mấy lần muốn cầm đao chém người.

Đột nhiên phía chân trời xuất hiện ba chấm đen, thám báo tức thì bám theo, nhưng họ rất khẩn trương, không dám tới gần, cứ theo sau một đoạn, rất kỳ.

Đợi ba cái chấm đen tới gần thương đội, Ôn Nhu nhìn rõ thứ đối diện thì gào lên:" Không thể nào … đừng, đừng làm thế."

Cho dù là người sinh ra lớn lên ở Tây Vực như Vân Sơ khi nhìn ba chấm đen dần biến thành ba con lạc đà trắng muốt thì mồm cũng không khép lại được.

Lạc đà bẩn thế nào, thối thế nào thì Vân Sơ có nhận thức rất rõ, nhưng mà ba con lạc đà hai lớn một nhỏ này hoàn toàn lật nhào nhận thức của y về lạc đà.

Ba con lạc đà trắng này ngay một sợi lông tạp cũng không có, cái này Vân Sơ chấp nhận, nhưng mà trên người nó không dính cọng cỏ nào thì Vân Sơ không hiểu.

Quá đáng nhất là vó chẽ đôi của lạc đà cũng không dính bụi, mỗi khi lạc đà nhấc vó lớn lên dẫm xuống đất, cảm giác ưu nhã vô cùng.

Kẻ ngốc cũng nhìn ra khí vương giả trên ba con lạc đà này.

Đã có người Hồ trong thương đội dẫn lạc đà hoặc ngựa, quỳ bái bên đường rồi.

Vân Na đứng trên yên một con lạc đà, nhảy tưng tưng vẫy tay với ba con lạc đà đó.

Sau đó trong ánh mắt ghen tỵ phát cuồng của Ôn Nhu, ba con lạc đà trắng như tuyết, đẹp như tranh từ từ quỳ xuống dưới chân Vân Na ...

Bình Luận (0)
Comment