Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 786 - Q4 - Chương 029: Bệ Hạ Anh Minh.

Q4 - Chương 029: Bệ hạ anh minh. Q4 - Chương 029: Bệ hạ anh minh.

"Ta biết ngay mà ..." Ôn Nhu yếu ớt lẩm bẩm, khi nhìn thấy ba con lạc đà trắng đẹp đẽ kia là hắn có linh cảm không lành, thời gian qua bất kể thứ gì bất thường thì y như rằng sẽ đều liên quan tới Vân Na:

Vân Na được đám đông người Hồ vây quanh, nhảy xuống con lạc đà đã tắm rửa rất sạch vẫn bị nàng chê bẩn, giang tay ôm lấy con lạc đà trắng đi đầu, yêu thích vô cùng.

"Này Lão Chung, mấy chiêu của Vân Na hữu dụng hơn ngươi chém quỷ nhiều." Ôn Nhu tâm lý mất cân bằng nghiêm trọng, luôn muôn khơi lên xích mích gì đó còn vỗ về trái tim ghen tỵ sắp vỡ nát của mình:

Chung Quỳ nhắm mắt lại, lờ đi như điếc.

Vân Sơ thì híp mắt cười nhìn Vân Na hớn hở nói với những người Hồ kia, đêm qua nàng nằm mơ thấy Phật tổ thưởng cho mình ba con lạc đà trắng.

"Nói dối! Nói dối! Muội tử của ngươi nói dối kìa." Ôn Nhu đi mách ca ca nàng:

Thế nhưng Pháp Hoa, Giác Minh, các vị đại sư đi theo đều không nghi ngờ gì lời của Vân Na, bọn họ rời lưng lạc dà, ngồi xung quanh con lạc đà trắng tụng kinh.

Gió sa mạc từ phương xa thổi tới, thổi bay lông trắng dưới cổ lạc đà, sau đó Ôn Nhu tinh mắt nhìn thấy bức tượng Phật bằng vàng.

"Ta biết ngay mà ..." Ôn Nhu lại lẩm bẩm:

Lạc đà trắng thần thánh đưa tới một bức tượng phật.

Nó từ tuyết sơn đi ra, cũng là từ nơi thần sinh sống đi ra, thần ban cho người nơi này một bức tượng phật, ý nói, người nơi đây về sau phải tôn kính Phật, cũng chính là tôn kính thần linh của tuyết sơn.

Đây là sự chuyển giao hoàn mỹ, người luôn tôn thờ thần linh của tuyết sơn không cần phải gian nan lựa chọn nữa.

Có bức tượng phật này, ở đây nên xây dựng một ngôi chùa để thờ cúng, có sáu vị cao tăng tới từ Cao Xương lập tức thề rồi dùng đá họ nhặt được, lập nên am phật, sau khi đặt tượng phật vào đó, chùa Kim Phật chính thức xác lập.

Những thương cổ Cao Xương đi theo từ bỏ hàng hóa, tự phát giúp đỡ sáu vị cao tăng xây dựng chùa miếu, để nơi này thành đất lành chốn nhân gian.

Thiện nam Vân Sơ đem một tấm gỗ thơm quý giá cung phụng trước Phật.

Thiện nam Ôn Nhu cung phụng một chiếc chuông vàng mỹ lệ trước Phật.

Thiện nam Lương Anh lấy ra thanh đoản kiếm khảm bảo thạch, thiện nam Tiêu Ngọc Hoa hiến một túi bánh nướng lớn ... Còn ác nam Chung Quỳ chẳng có biểu hiện gì, đổi lại hắn được vô số ánh mắt khinh bỉ.

Lạc đà trắng đưa tượng phật tới rồi đi, cho dù Vân Na rất tiếc nuối, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ba con lạc đà trắng quay đầu đi, tới tận khi bóng dáng của chúng lần nữa biến mất ở đường chân trời.

Sứ giả của thần xuất hiện đã mang tới cổ vũ rất lớn cho người Tây Vực, bọn họ bái lạy tượng phật, thề lấy mạng bảo vệ bức tượng đại biểu cát tường, ổn định này, để tượng phật mãi mãi phù hộ cho người dân nơi đây.

Thương đội của Vân Sơ tiếp tục hướng về phía Quy Tư, chùa Kim Phật tùy chỉ có vài tảng đá xếp lên nhau, nhưng có gần 500 người ở lại, tin rằng không bao lâu nữa, xung quanh chùa Kim Phật sẽ xuất hiện một thôn trang, thành trấn rồi thành trì.

"Nơi này đông giáp Cao Xương, tây nối Quy Tư, nam dựa tuyết sơn, bắc tới Vu Điền, có sông băng tưới tắm, có bình nguyên bao la bằng phẳng, có cây tươi tốt, tây bắc lại có đồng muối, hai trăm dặm có mỏ vàng Thiện Thiện."

"Về sau người nơi này chỉ cần không lười biếng, nông lâm ngư mục đều có thể giúp họ no ấm, muốn làm giàu cũng không khó gì."

"Nơi tốt thế này nếu nói đều là do thần linh tuyết sơn phái lạc đà đưa tới thì sỉ nhục trí tuệ ta quá rồi ..." Ôn Nhu còn chưa hết cay cú:

Vân Sơ bĩu môi thấy tên này để cảm xúc chi phối quá rồi, không nhìn rõ vấn đề nữa:" Chuyện Pháp Hoa đại sư làm căn bản không sợ loại người thông minh như ngươi nhìn ra, nói thẳng ra người ta chẳng thèm che giấu gì."

"Ngươi nhìn ra thì sao? Lạc đà trắng người ta nuôi đấy thì sao? Lạc đà trắng tới đây là do có người lựa chọn, không phải ý chí của thần thì sao nào?"

"Mấy người các ngươi không tin thì ảnh hưởng gì?"

"Ta chỉ biết nơi này sẽ nhanh chóng xuất hiện một thành trấn, người sống nơi này có điều kiện sinh sống tốt, có thể dựa vào đôi tay này để có cuộc sống không tệ."

"Quan trọng nhất, thành trì này sẽ được triều đình Đại Đường đối xử tử tế, sẽ có quan viên chính thức tới tiếp quản, dựa vào ảnh hưởng của chùa Kim Phật, giáo hóa bách tính."

"Vài chục năm nữa người nơi này có lẽ tự nhận mình là người Đại Đường."

Ôn Nhu cười to:" Thế thì ta có nên tung hô bệ hạ anh minh ngay bây giờ không?"

Vân Sơ ngạc nhiên:" Ta không hiểu ngươi tức tối cái gì, người ta làm rất tốt, Đại Đường ta binh đao quá nặng, vũ lực đã vận dụng tới cực thịnh, ngươi muốn dùng đại quân kéo qua ép tất cả cúi đầu mới thỏa mãn sao? Mới coi là đúng đắn sao?"

"Ngươi là quan văn còn nghĩ thế, chứng tỏ võ lực Đại Đường đã đi quá mức rồi."

"Hiện giờ lấy thủ đoạn, sau đó dùng văn trị để quản lý đất ky mi mới là chính xác. Như thế cương vực được xác lập, lấy được cả lòng người."

"Bệ hạ như thế, tung hô một câu bệ hạ anh minh, đâu phải là nịnh bợ trái lòng?"

Chung Quỳ nãy giờ vẫn khép mắt im lặng, giờ lên tiếng:" Nay ta là luyện khí sĩ Chung Nam Sơn, không còn là quan viên Đại Đường nữa. Là người ngoài thế tục rồi, ngài và Ôn huyện lệnh muốn dâng tấu nịnh bợ hoàng đế cứ làm, nhưng đừng tính ta vào."

Ôn Nhu thấy người tâm lý mất cân bằng hơn cả mình, nội tâm được an ủi lớn, nói với Vân Sơ:" Ta nhớ hắn còn nhận trợ cấp từ hai huyện của chúng ta nhỉ?"

Vân Sơ lãnh đạm nói:" Thủ tiêu thôi, nghe nói luyện khí sĩ chỉ cần sương gió cũng sống được đấy, chúng ta còn hỗ trợ tiền tài, địa ngục cốc của Chung Nam Sơn không thể dứt bỏ thế tục được, tội nghiệt, tội nghiệt."

Ôn Nhu cười khùng khục:" Ta đợi tin có người chết đói ở Địa ngục cốc."

Chung Quỳ đối diện với hai tên tiểu nhân vô sỉ chỉ biết buông tiếng thở dài:" Bệ hạ anh minh."

Vân Sơ và Ôn Nhu đều viết tấu sớ ca ngợi sự anh minh của hoàng đế.

Hai bọn họ cho rằng, hoàng đế đợi hai bản tấu sớ này lâu lắm rồi, thậm chí có thể nói là trông đợi mỏi mòn rồi.

Nếu như hoàng đế làm một chuyện lớn siêu cấp, vậy mà không ai nhận ra, không ai tán thưởng, vậy cuộc đời hắn u ám cỡ nào.

Phải có người thông minh nhận ra, rồi ca tụng, mới có thể đem tới giá trị tinh thần tối cao cho hoàng đế.

Bình Luận (0)
Comment