Bản tấu sớ này vô cùng quan trọng, làm đúng rồi bọn họ sẽ có thêm quyền lực ở Tây Vực này, ít nhất ít phải cố kỵ hơn. Nên Vân Sơ và Ôn Nhu đều cẩn thận ứng phó, không thể vỗ mông quá thô thiển, không thể vỗ trực tiếp vào mông, vỗ phải khéo, nhưng vỗ phải thật mạnh, người ta nghe mới sướng.
Nên Vân Sơ không viết cho triều đình, càng không viết cho hoàng đế, mà gửi cho Lưu Nhân Quỹ đang làm đại đô đốc ở Bách Tể.
Trong thư y giải thích rõ ràng việc làm của hoàng đế ở Tây Vực, dùng những câu từ như đây là đại biến cách nghìn năm qua chưa từng có ở Tây Vực, giọng văn phấn khích, hào hứng vì bản thân được chứng kiến thời khắc lịch sử quan trọng này.
Ôn Nhu cũng thế, hắn không viết thư cho triều đình hay hoàng đế, mà viết cho lão tổ Ôn thị.
Trong thơ trừ tán dương sự anh minh cái thế vô song không ai sánh bằng của hoàng đế, còn mong lão tổ chỉ dạy, để làm sao có thể thành thần tử tốt, làm sao để theo sát bước chân hoàng đế.
Ở Tây Vực chẳng thể trực tiếp gửi thư tới Liêu Đông hay Sơn Tây, nên tất nhiên Vân Sơ và Ôn Nhu nhờ Trương Đông Hải vì chỉ có Bách kỵ ti mới có năng lực thông tin toàn quốc.
Trương Đông Hải thì thích xem trộm thư của Vân Sơ và Ôn Nhu, thói quen xấu này có từ thời ở Liêu Đông.
Thân là nhân viên tình báo, sau khi đọc trộm thư của hai người, Trương Đông Hải thấy không có gì không ổn, còn nghĩ hoàng đế có khi còn thích xem. Thế là cực kỳ bỉ ổi chép lại thư riêng của người ta, gửi cho hoàng đế xem, tất nhiên nguyên bản vẫn thông qua kênh của Bách kỵ ti, gửi cho chính chủ.
"Phong thư này còn hiệu quả hơn ba năm lão tử vất vả ở Trường An." Buổi tối đi ngủ, Ôn Nhu vẫn còn kích động, nôn nóng thư của mình tới được tay hoàng đế, cảm thấy tương lai rất đáng trông đợi:
Vân Sơ gửi thư đi rồi là không nghĩ nữa, đó là một trong ưu điểm của y, cái gì xong là xong:" Mười năm thôi Quy Tư và Vu Điền lại hưng thịnh trở lại. Lần này đi Quy Tư, ít nhất phải bán đi một nửa số hàng hóa trong tay, đợi khai xuân, chúng ta tới Thạch Quốc."
“Ta nghi ngờ thế lực người Đại Thực đã xâm nhập nơi này, rất có thể dùng đây làm tiền đồn để nhòm ngó Tây Vực.”
Ôn Nhu phe phẩy văn thư trong tay:" Lật đổ Thạch Quốc thôi, có gì khó, đầu tiên là liên hợp huân quý lật đổ quốc vương, lại mượn quân đội lật đổ huân quý, tiếp đó lấy bách tính lật đổ quân đội, cuối cùng là đem bách tính bán cho bộ tộc khác làm nô lệ. Thế là xong rồi, chẳng ai nhớ tới Thạch Quốc nữa."
Vân Sơ thấy kế hoạch của Ôn Nhu rất tốt, Thạch Quốc là quốc gia chia rẽ nghiêm trọng, thế lực người Đường, thế lực của Con khỉ già, thế lực Thạch quốc giờ thêm thế lực Đại Thực.
Với quốc gia như vậy, tốt nhất là khiến nó càng thêm chia rẽ.
Khi cả Thạch Quốc hoàn chỉnh bị chia rẽ thành bảy tám bộ tộc nhỏ, tới khi đó vừa vặn cho 3000 đại quân của họ nuốt chửng.
300 người Đường võ trang tận răng, 1000 thương nhân thèm phát tài tới mắt xanh lét, từ Trường An tới Tây Vực đã phải đi vạn dặm đường, phải băng qua nơi chết chóc như Đại Hải Đạo.
Bất kể thế nào Vân Sơ phải cho họ đủ lợi ích, nếu không sau này y đừng mong nhất ngôn cửu đỉnh.
Trong kế hoạch duy trì phồn vinh của Trường An, cần phải có những thương đội dám đi xa này.
Đợi đường đi Tây Vực thông suốt, đợi người trở về mang theo lợi ích cực lớn, đợi người khác đều nhìn thấy, người Quan Trung vốn dũng mãnh, sẽ đặt dấu chân của mình khắp thế giới.
Dọc đường đi thương đội cần có tiếp tế, Vân Sơ không hỏi tới vấn đề này, vì tiếp tế trong đội ngũ chưa bao giờ thiếu, thậm chí càng lúc càng nhiều.
Đó là công lao của đám đại đạo mà Vân Sơ dẫn theo, dù Tây Vực và Quan Trung không giống nhau, nhưng đám lão tặc năm xưa này vẫn có thể dễ dàng tìm ra được nơi ẩn náu của đám đồng nghiệp Tây Vực, nhận ra bộ lạc nào lấy cướp bóc mưu sinh, bộ tộc nào chỉ chăn thả.
Mà ở Tây Vực này được mấy bộ tộc lương thiện chứ? Ít, thực sự quá ít, nên đội ngũ của họ chẳng lo cơm áo, còn thêm rất nhiều lạc đà, cừu dê, chiến mã.
Lương Anh biểu hiện ban đầu hơi kém, nhưng hắn nhanh chóng trở nên thuần thục lão luyện, gây dựng được uy tín với đám lão tặc, chỉ huy tác chiến đâu ra đó.
So ra Tiêu Ngọc Hoa đi theo hướng khác hẳn, vẫn thích một mình xung phong, thích theo đổi hình ảnh anh hùng. Điều này làm Chung Quỳ thất vọng, Tiêu Ngọc Hoa lớn lên trên hoang mạc, đã quen với phong cách con sói cô độc, không thích cùng cả đàn săn mồi.
Phương Chính hỗ trợ cho Ôn Nhu rất nhiều, từ an bài tuyến đường hành quân, bố trí địa điểm nghỉ ngơi, vô cùng tỉ mỉ, còn biết những nơi có đạo phỉ ẩn thân, hắn không hề quá lời, mười mấy năm lăn lộn ở Tây Vực, hắn thực sự quá hiểu nơi này.
Thế nên đường đi của thương đội chẳng cách nào thẳng được, liên tục rẽ ngang rẽ dọc, đôi khi đi chẳng có kế hoạch, dọc đường đám lão tặc phát hiện chỗ khả nghi là đổi hướng.
Sau khi để lại 500 người ở chùa Kim Phật, lại phái thêm 500 người đem rất nhiều ra cừu, da trâu và chế phẩm thịt về Cao Xương. Nhân số trong thương đội không giảm mà còn lên tới 5000 người.
Đó là phúc lợi Vân Na mang tới, vì có nàng, rất nhiều người Tây Vực nghe thấy thần tích của nàng, đem cả nhà, cùng trâu bò ngựa, lều bạt, tự nguyện thành nô phó của nàng, chỉ mong được nàng bảo hộ bình an.
Những người này kỳ thực là mục nhân lưu lãng, bộ tộc của họ đã tiêu vong, không có người bảo vệ.
Phương Chính không muốn nhận đám người ô hợp này, người ta chủ động xin đi theo, không thể đem bán lấy tiền, mà nói không chừng còn có kẻ mang ý đồ xấu trà trộn.
Quan trọng nhất là đám người này rất nghèo, một nhà bốn năm người chỉ có mười mấy con cừu gây trơ xương, đi theo chỉ là gánh nặng.
Nhưng Vân Na thích nhiều người, nhất là thích người ta vây quanh nàng, khi ở phường Tấn Xương cũng thế, ở Tây Vực không có gì thay đổi.
Nàng nhìn thấy người nghèo nhiều lắm rồi, nàng thích người nghèo, chỉ cần cho họ ít thức ăn, trên mặt họ sẽ xuất hiện hào quang hạnh phúc, mà Vân Na thì thích nhất là những gương mặt như thế.
Đặc biệt là đám trẻ con, khi được nếm thử tư vị của đường, trên mặt chúng xuất hiện kinh ngạc cực độ chưa từng có, Vân Na nhìn mãi không chán.
Giống hệt nàng khi lần đầu tiên được ăn đường, cho nên nàng biết sự hạnh phúc đó quan trọng ra sao, vì thế nàng muốn thêm nhiều người nếm thử mùi vị ấy.