Cái thương đội của Vân Sơ càng ngày càng kỳ quái, chủ yếu là vì Vân Na cứ thích thu nạp người linh tinh, ở chỗ này nhận thêm vài người, chỗ kia nhặt thêm vài người.
Mới đầu đám Vân Sơ không để ý lắm, đến khi một lần thương đội dừng lại cắm trại, chẳng biết ở đâu ra có một đám người tay xách nách mang đợi sẵn chạy tới, lát sau một cái chợ nhỏ được lập nên, hai bên trao đổi buôn bán tưng bừng.
Nhìn chỗ này trẻ con chạy đuổi nhau nô đùa, chỗ kia chuồng gia súc kêu ầm ĩ, nơi có mấy tăng nhân đầu trọc lóc và đám tín đồ tụng kinh, cách đó không xa một đám người nhìn không phải người tốt dẫn một đám người chân bị còng buôn bán nô lệ. Đó là chưa tính toán lực lượng công tượng đông đảo Ôn Nhu mua về, họ lập cả trại riêng, tích cực sản xuất đủ thứ hàng hóa.
Những thứ không hài hòa lại tạo thành khung cảnh rất hài hòa.
Đến lúc này không biết gọi đội ngũ họ là gì, Phương Chính đứng ngồi không yên, một đội ngũ cực kỳ giàu sức chiến đấu, vậy mà thành cái gi đây, một cái bộ lạc lang thang hay đám lưu dân tị nạn, hắn bảo Vân Sơ cho đám người vướng víu kia ít lương thực, bỏ lại đâu đó, vậy là quá nhân từ. Vân Sơ chẳng thèm bận tâm lời của hắn, còn ra lệnh người trong thương đội tích cực trao đổi mua bán với người dân ở nơi họ đi qua.
Dù sao thì bọn họ không kiếm lợi ở đây.
Khi lạc đà lần nữa quây thành thành lạc đà, gương mặt xinh đẹp của Vân Na đanh lại, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía tây nam.
Vân Sơ phát hiện vẻ mặt đứa bé này khác thường ba ngày rồi.
Nơi này không có gió cát mịt mù, nguồn nước lại sung túc, nên bọn họ không cần phải ăn lương khô, Vân Sơ làm món mì trộn ớt chưng dầu mang tới cho Vân Na, đó là món ăn muội muội thích nhất.
Vân Na nhận lấy bát mì, nhìn trái nhìn phải, liền có một tiểu cô nương mắt rất to bê tới cho nó cái ghế gấp.
Xưa nay Vân Na ăn mì rất hào sảng, rất nhanh ăn sạch bát mì lớn, lai cái miệng lem nhem, lại nhận lấy bát canh từ tay Vân Sơ, húp liền nửa bát mới nói:" Quả nhiên ăn no sẽ thấy thoải mái hơn."
Vân Sơ cười, nửa đùa nửa thật nói:" Từ khi muội sinh ra, câu đầu tiên biết nói là ăn."
Trước kia Vân Sơ nói chuyện này, Vân Na sẽ cười khanh khách, nhưng kể từ khi lần nữa quay lại Tây Vực, hiểu được cuộc sống gian nan nàng không cười nữa:" Khi đó ca ca nhất định khổ cực lắm."
Vân Sơ gật đầu:" Ừ, chẳng dễ dàng gì, khi đó ta còn quá nhỏ, làm gì cũng khó."
Vân Na buông tiếng thở dài như người lớn, chợt hỏi:" Ca, người là gì?"
Vân Sơ ngạc nhiên:" Sao lại hỏi vấn đề này, đây không phải chuyện nhỏ đâu, nếu nói rộng ra sẽ mất mấy ngày mấy đêm."
"Hơn nữa mỗi ngươi đều có câu trả lời khác nhau, ta nói sẽ không giống Huyền Trang đại sư nói, thậm chí sẽ không giống với tất cả mọi người."
"Cho nên muội thấy thế nào mới là quan trọng nhất."
Vân Na có vẻ chẳng phải nhất định có được câu trả lời, tự lẩm bẩm:" Muội cho một cô bé Thổ Phồn viên kẹo, nó ăn xong nói đợi lớn lên sẽ hiến da cho muội. Nó bảo nó chưa từng nói lời ô uế, nên lấy da nó làm ra ghế gấp có thể trừ tà, có thể nói chuyện với người chết, trở thành cao tăng pháp lực phi phàm."
"Trên lưng nó có một bức hình dùng phẩm vẽ ra, trong đó có bức tượng Phật mà muội biết, đó là Lục Độ Mẫu, còn gọi là Bàn Nhược Nguyệt. Trước kia rất nhiều người nói muội và Bàn Nhược Nguyệt có duyên, nếu lập được công đức lớn, sẽ là hòa thân của Bàn Nhược Nguyệt."
"Bức Lục Độ Mẫu trên lưng nó chưa đủ lớn, đợi nó lớn, da sẽ lớn lên, bức hình sẽ lớn theo. Nó nói, lột da nó làm thành tượng phật thờ cúng, sẽ vào được thế giới của Lục Độ Mẫu, được Lục Độ Mẫu ban phúc."
Vân Sơ nhìn tiểu nữ hài mang ghế tới cho Vân Na:" Muội có thích da nó không?"
Vân Na nói rất dứt khoát:" Sau này ai dám nói muội có duyên với Lục Độ Mẫu, muội sẽ dùng gậy đánh chết."
"Phật môn Tây Vực mà làm ra chuyện lột da người, muội sẽ lột da kẻ đó làm pháp sự."
Câu đầu của Vân Na còn có chút trẻ con, nhưng câu sau đã có uy nghiêm của người bề trên rồi.
Vân Sơ không bình luận gì cả, đó là sự tự giác của Vân Na, tốt hơn bất kỳ lời dạy bảo nào khác.
"Hỏi nhà Thổ Phồn đó, bọn họ làm sao chạy được tới Tây Vực." So với Vân Na, Vân Sơ có mối quan tâm khác, đó là cách liên thông giữa Tây Vực và Thổ Phồn.
Nói xong Vân Sơ sờ đỉnh đầu Vân Na rồi đi, Vân Na đã có nhận thức riêng, chẳng cần ca ca y lắm lời nữa, để nó tự lĩnh ngộ là tốt nhất.
Vân Sơ có đủ lòng tin vào muội tử của mình, Vân Na là cô nương tốt, khi nó thấu triệt rồi sẽ chỉ mang tới phúc lành cho Tây Vực.
Khoảng cách tới Quy Tư đã gần lắm rồi, vì Vân Sơ nhìn thấy đường nét quen thuộc của tòa Đại Tuyết Sơn phía chân trời.
Hiện đang là mùa đông lạnh, trên trời cao không có thiên nga cũng không đại nhạn, càng không có nhạn lưng xám, chỉ có mấy con chim ưng rảnh rỗi chạy đi truy sát hạn thát lượn lờ trên không.
Vân Na đứng trên lưng lạc đà, hai tay bắc thành loa, hướng về hoang mạc đằng xa, nơi trước khi đi, hai huynh muội họ thả Đại Phì đi, hét lớn:" Đại Phì, bọn ta về rồi."
Gió mang lời Vân Na đi rất xa.
Bất kể Vân Na gọi lớn thế nào, Đại Phì đều không xuất hiện, Vân Sơ thở dài, mười năm rồi, người sống ở Tây Vực khi đó còn chẳng biết bao nhiêu người sống được, huống hồ một con hạn thát.
Khi tiến vào Quy Tư, tòa thành này đã thay đổi dáng vẻ hoàn toàn, những vết nứt trên tường khi cha con Quách Hiếu Khác chiến tử rốt cuộc đã được An Tây Quân vá lại.
Mảng rừng dâu lớn bên ngoài tường thành đã không còn nữa, có vẻ như bị quân Đường đóng ở đây chặt mất. Dù sao thì rừng cây đó rất bất lợi cho phe thủ thành, lại quá lợi cho phe tấn công.
Cái kênh Vân Sơ trước kia từng chơi trò lợn chết trôi sông đã khô, có lẽ dòng nước đã bị sửa dòng cho chảy vào khảm nhi tỉnh.
Nước ở Tây Vực quý giá như vậy, cho chảy bừa bãi trên mặt đất là sự lãng phí khó chấp nhận.
Nhìn bên ngoài, nông điền Quy Tư mở rộng thêm rất nhiều, dù là mùa đông trong ruộng vẫn chất đầy những đống rơm lớn.
Khi Vân Sơ rời khỏi nơi này, cả thành chỉ có mùi xác chết và cháy xém, giờ không còn nữa, đâu đâu chỉ thấy mùi hôi của cừu, lạc đà, chứng tỏ nơi này phục hồi rất tốt.
Vân Sơ đem Quy Tư trong đầu so với Quy Tư trước mắt, hồi tưởng lần đầu mình ngơ ngác bước vào tòa thành này, ai có thể ngờ mười năm sau y quay lại, chẳng ngờ cảnh còn người mất như thế.