Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 789 - Q4 - Chương 032: Trở Về Chốn Cũ. (2)

Q4 - Chương 032: Trở về chốn cũ. (2) Q4 - Chương 032: Trở về chốn cũ. (2)

Đại đội nhân mã tìm nơi cắm trại, Vân Va và Vân Na chỉ lặng lẽ sắp xếp đồ, hai huynh muội đều chẳng ai muốn nói gì hết.

Vân Na đã hỏi thăm bộ lạc người Tắc sống gần đây, quân Đường trả lời họ ở phía bên kia tuyết sơn, hỏi tới tên Yết Tư Cát thì chưa ai từng nghe nói tới, càng chẳng biết người đó.

Khi bọn họ đi, Tắc Lai Mã đã là nữ nhân già gần ba mươi, nàng có thể sống được thêm 10 năm không, cả Vân Na và Vân Sơ đều không chắc.

Nữ nhân người Tắc không mấy ai sống trên 40 tuổi, ít nhất Vân Sơ chưa từng thấy, thậm chí nữ nhân chừng 30 tuổi trong bộ lạc còn ít nữa là.

Vân Sơ ước chừng lúc đó Tắc Lai Mã đã hai sáu hai bảy tuổi rồi, vậy mà vẫn có thể khiến võ sĩ có địa vị như Yết Tư Cát thần hồn điên đảo hoàn toàn là nhờ công lao nuôi dưỡng của Vân Sơ.

Mức độ dinh dưỡng của Tắc Lai Ma hơn xa nữ nhân người Tắc bình thường chỉ được ăn đồ thừa của võ sĩ, thậm chí đám võ sĩ cũng không có dinh dưỡng tốt như Tắc Lai Mã.

Khi Vân Sơ còn ở nhà, cách mười ngày cái nhà ba người bọn họ nhất định ăn một bữa thịt, mà bữa thịt này còn được chế biến cẩn thận, giúp thân thể dễ dàng hấp thụ.

Vân Sơ còn kiên trì giữ gìn vệ sinh, khiến Tắc Lai Mã vẫn giữ được dáng vẻ đáng phải có của nữ nhân độ tuổi ấy. Nhưng y đi rồi, nữ nhân sống rất vô tâm tùy tiện ấy còn có cuộc sống như vậy không?

Vân Na và Vân Sơ mang theo vô số thứ, đều là cho Yết Tư Cát và Tắc Lai Mã.

Chẳng có tâm trạng ở lại Quy Tư lâu, sau khi bố trí xong cho thương đội, Vân Na và Vân Sơ được Lương Anh suất lĩnh 500 người hộ tống, mang theo 50 con lạc đà tới thẳng Đại Tuyết Sơn.

Bọn họ vừa rời thành Quy Tư thì tuyết bắt đầu rơi, tuyết nơi này rất nhỏ cũng rất nặng, rơi lên người phát ra những tiếng bộp bộp. Tích góp đủ tuyết rồi, nó sẽ chảy vào trong y phục.

Hoàn cảnh Tây Vực cơ bản năm này qua năm khác đều như vậy, chẳng thay đổi gì, chỉ có con người ở nay này thay thế nhau rất nhanh.

Mười năm, rừng thông bên con sông nhỏ kia cũng chẳng thay đổi mấy, nhưng nước sống thì nhiều hơn, từ việc nước sông đóng băng tràn qua hoang mạc tạo thành cánh đống băng màu trắng là thấy.

160 dặm đường, Vân Sơ và Vân Na đi mất hai ngày, dọc đường đi, bọn họ gặp được mấy đội kỵ binh Hồi Hột, phát hiện đám người Đại Đường này mang cờ phi hổ màu đen thì dừng bước, đứng xa quan sát một hồi rồi biến mất.

Càng tới gần Đại Tuyết Sơn, trong lòng hai huynh muội Vân Sơ càng cồn cào, càng ít nói hơn, nhiều lúc Vân Na nắm chặt lấy tay áo Vân Sơ. Y biết muội tử của mình sợ, sợ về rồi, sẽ không thấy nữ nhân ngốc kia nữa, như thế chẳng thà cứ nghĩ nàng vẫn sống vô tư lự như trước còn hơn.

Nghĩ thì nghĩ vậy, hai huynh muội họ, không ai yếu đuối cả.

Rốt cuộc cũng tới chân Đại Tuyết Sơn rồi, đã nhìn thấy nơi cắm trại của bộ tộc người Tắc dưới chân núi, nhìn số lượng phòng ốc lều bạt có thể thấy, mười năm trôi qua, bộ lạc này chẳng những không mở rộng mà còn nhỏ hơn nhiều.

Vừa thấy có kỵ binh tới, người Tắc nhanh chóng thổi tù và, nam nhân vội vàng từ lều chui ra, ai có ngựa thì nhảy lên ngựa, ai không ngựa thì cầm gậy chạy theo sau.

Còn về phần nữ nhân và hài tử thì vội thu dọn đồ, dẫn theo gia súc, chạy thật nhanh vào Đại Tuyết Sơn.

Cái cảnh thật quen thuộc.

Vân Sơ gãi gãi bờm con ngựa mận chín vỗ về nó không cần kích động, quay sang nói với Vân Na cưỡi trên ngựa Ô Chuy:" Muội xem, giờ võ sĩ người Tắc còn chẳng đủ chiến mã mà cưỡi nữa."

Vân Na khẽ cắn môi:" Vậy thì không bảo vệ được bộ tộc."

Vân Sơ càng bi quan hơn, y chẳng biết Tắc Lai Mã có thể ở trong lều Yết Tư Cát bao lâu, với thói của người Tắc, một khi nữ nhân không thể sinh con là sẽ bị đuổi đi.

Quân đội tiến vào địa bàn của bộ tộc người ta là đại kỵ , nhất định sẽ khiến cho chiến sĩ bộ tộc kháng cự, may mà nơi đây là người Tắc quen đầu hàng, khi bọn họ thấy đối diện có 500 kỵ binh giáp đen người Đường, tức thì từ bỏ kháng cự.

Vân Sơ thúc ngựa lên đồi cao, võ ngựa đi xuyên qua người Tắc đã buông vũ khí, tới nơi trước kia mình đặt lều.

Nơi đó chẳng còn dấu vết nào nữa, cả khung lều cũng không còn, chỉ có mấy tảng đá đen xì năm xưa y dùng để nấu cơm. Chỉ là trải qua mười năm mưa gió, những tảng đá này không còn đen lắm.

Vân Sơ lại nhìn về phía trướng bồng của Yết Tư Cát, cũng tương tự, nơi đó không có cái lều nào, chỉ có một cái cọc giỗ, buộc cái đuôi hồ ly đang bay lất phất theo gió.

Một người Tắc râu rậm mơ hồ nhận ra cái gì đó, mấy lần hắn định lên tiếng, nhưng nhìn đám kỵ binh người Đường, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vân Na đi theo sau Vân Sơ, dung mao diễm lệ hơn người cùng với mái tóc vàng đang chuyển sang màu hạt dể của nàng là đặc trưng của thiếu nữ người Tắc thu hút ánh mắt tất cả người Tắc.

Vân Na xuống ngựa, ngồi xuống sờ tảng đá màu đen, nước mắt không kìm được rơi ào ào.

Vân Sơ phát hiện người Tắc râu rậm kia nhìn mình nãy giờ, dùng Mã Sóc nâng cằm hắn lên, dùng tiếng Hồi Hột nghi hoặc hỏi:" Mễ Mãn phải không?"

Mễ Mãn kích động suýt đứng dậy, hắn nhìn ra rồi, nhưng không dám nhận:" Vân Sơ!"

"Đúng là ta, ta về rồi, Yết Tư Cát và Tắc Lai Ma đâu?"

"Yết Tư Cát chết rồi, Tắc Lai Mã bị đuổi khỏi bộ tộc."

Câu trả lời của Mễ Mãn không ngoài dự liệu của Vân Sơ, Yết Tư Cát thân là võ sĩ đã chết, Tắc Lai Mã có tuổi bị đuổi đi là tất nhiên, người Tắc không nuôi được người không hữu dụng.

Lương Anh thấy chuyện này không thể chấp nhận được, một võ sĩ sau khi chiến tử, bộ tộc đuổi thê nhi của võ sĩ đó, đây không phải chuyện tử tế. Cho nên hắn nhìn chằm chằm Vân Sơ, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, hắn sẽ giết sạch người ở đây.

Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề không có phản ứng gì, với họ đây là chuyện bình thường.

Vân Sơ cũng không thấy có gì không ổn, trước kia sống ở đây, y đã thấy vô số chuyện tương tự.

Võ sĩ còn sống, hắn và người trong lều của hắn sẽ được hưởng thụ cuộc sóng cao hơn người một bậc. Võ sĩ chiến tử, người trong lều sẽ được tộc trưởng phân tới lều khác. Đương nhiên chỉ có nữ nhân trẻ và hài tử thôi, nếu nữ nhân có tuổi sẽ bị đuổi khỏi bộ tộc, tự sinh tự diệt.

Quy củ này dùng cho tất cả mọi người, thậm chí là khả hãn Hồi Hột cũng không phải ngoại lệ.

Thế nên sao Vân Sơ có thể vì chuyện này mà nổi giận giết người, thu mã sóc lại hỏi:" Tắc Lai Mã đi đâu rồi?"

Mễ Mãn không còn là tiểu thiếu niên thích chăn cừu cái nữa. Giống như Vân Sơ, hắn cũng đã trưởng thành rồi, râu mọc đầy mặt, khiến cho cái mũi ưng càng thêm bắt mắt.

Khi còn nhỏ, Mễ Mãn thường bị Vân Sơ bắt nạt, giờ đối diện với Vân Sơ đã trưởng thành, hắn càng sợ hãi.

"Tắc Lai Mã tới Đại Tuyết Sơn rồi, đó là chuyện ba năm trước, giờ chắc đã bị sói ăn mất."

Bình Luận (0)
Comment