Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 790 - Q4 - Chương 033: Gặp Lại Đại Phì.

Q4 - Chương 033: Gặp lại Đại Phì. Q4 - Chương 033: Gặp lại Đại Phì.

Phương hướng Mễ Mãn chỉ là Trách Mãnh Hồ, Vân Sơ mỉm cười, cũng phải, Tắc Lai Mã có thể đi đâu được? Y ném cho Mễ Mãn một túi kim tệ, thúc ngựa tới bên Vân Na đã khóc tới không dừng lại được, tóm lấy cổ áo xách nàng lên lưng ngựa dễ dàng như xách con mèo, đặt lên lưng ngựa Ô Chuy, vỗ đầu:" Tắc Lai Mã tới Trách Mãnh Hồ rồi."

Vân Na nức nở:" Muội nghe Mễ Mãn nói rồi, không có chúng ta, Tắc Lai Mã làm sao sống được."

"Trách Mãnh hồ có nhiều cá lắm, ta từng dạy Tắc Lai Mã bắt cá, nướng cá, nàng ấy sẽ sống được thôi."

"Vậy chúng ta đi mau."

Mễ Mãn nhìn kỵ binh Đại Đường rời doanh trại bộ lạc, hắn lây tay tung túi kim tệ lên rồi bắt lại, tới bên một người Tắc cao lớn nhất, tuyên bố:" Lão gia người Đường nói, sau này ta là đại a ba ở đây."

Người Tắc cao lớn kia không phản bác, vừa rồi hắn đã thấy Mễ Mãn nói chuyện với tướng quân người Đường.

"Ta đã cứu ngươi đấy, không nói cho Vân Sơ là ngươi đuổi mẹ y ra khỏi bộ tộc. Bí mật này không giấu được lâu đâu, ngươi nhìn những kẻ kia đi, bọn họ nhận ra Vân Sơ rồi, đang định đi tố cáo ngươi để kiếm tiền thưởng đấy."

"Huy Thực Nanh, chạy đi, chạy xa vào, đừng bao giờ quay lại."

Huy Thực Nanh không chút do dự nhảy lên chiến mã của mình chạy mất, vừa rồi hắn đã thấy dung nhan diễm lệ vô ngần của Vân Na, hắn nghĩ Vân Sơ đã là vương của người Đường, chỉ có vương mới sở hữu nữ tử xinh đẹp như vậy.

Trách Mãnh Hồ được rừng thông lớn bao quanh, hết sức tĩnh mịch, vì là mùa đông, chẳng thấy được mặt nước như tấm gương lớn soi bóng bầu trời, chỉ thấy lớp băng dày.

Trí nhớ của Vân Sơ rất tốt, thúc ngựa tới nơi trước kia cả nhà cắm trại, liền thấy một cái hầm băng không lớn, trong hầm băng là nước đen xì.

Không trung tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng chim ưng, tiếp ngay đó là con chim ưng lớn màu đen lao uống. Đúng lúc này một con hạn thát to béo toàn thân màu vàng từ trong cỏ chui ra, nó béo lắm, nên khi đang chạy, mỡ toàn thân gợn lên như thùng nước.

Thấy con chim ưng sắp bắt được con hạn thát đó, Vân Sơ ra tay, giương cung lắp tên, mũi tên bay vút đi, động tác thuần thục vô cùng.

Mũi tên xuyên qua cổ còn chim ưng, nó kêu to, vẫn gượng giang cánh xoay tròn rơi xuống đất.

Con hạn thát thừa cơ lao ngay vào hang đá đen xì, lập tức thò cái đầu béo ra lấm lét nhìn trời cao.

Vân Na hét lên:" Đại Phì."

Con hạn thát nghe tiếng Vân Na thì vèo một cái, chui ngay vào hang đá.

Vân Na chẳng chút suy nghĩ lao theo vào trong hang đá, chẳng bao lâu sau thấy càng siết cổ con hạn thát từ bên trong chui ra.

Nhìn thân thể con hạn thát bị sức nặng kéo dài ra, ánh mắt Vân Sơ có chút hoảng hốt, như thấy cảnh nha đầu bốn năm tuổi siết cổ con hạt thán kêu lên: Ca ca nướng cho muội.

Nhưng lần này Vân Na lại phấn chấn reo:" Ca ca, là Đại Phì, Đại Phì đấy!"

Vân Sơ không tin, vì năm đó y đi để lại Đại Phì ở Quy Tư cơ, đến nhìn tai con hạn thát đó, gốc tai có một vết thương cũ, bị chim ưng bắt ... Chẳng lẽ nào là nó thật?

Vân Na ném con hạn thát xuống dưới chân, nó không chạy, còn ngửa cổ nhìn Vân Sơ kể tội Vân Na vậy.

Là nó thật sao? Vân Sơ ngồi xuống lấy một miếng cam thảo lúc nào cũng có sẵn trong người, Đại Phì ăn ngay, cái mồm nhai liên hồi, tốc độ cực nhanh, lát sau nhả bã ra. Vân Na lắc vai Vân Sơ:" Thấy chưa, nó đấy, Đại Phì đấy, muội bảo nó còn sống mà., nếu là con khác sẽ không biết nhả bã đâu."

Tới đây Vân Sơ cũng khẳng định rồi, cực kỳ luôn, con hạn thát này chính là con Đại Phì năm xưa.

Hạn thát là loài sống theo bầy, Đại Phì sở dĩ lẻ loi là vì Vân Na xích cổ nó dẫn tới Quy Tư. Cuối cùng khi huynh muội họ rời Quy Tư đã thả nó ra đồng hoang.

Không tin nổi nó chạy hơn trăm dặm trở lại Trách Mãnh Hồ.

Đoạn hành trình này của Đại Phì nhất định gian khổ không kém gì Huyền Trang đi thỉnh kinh. Vì sẽ phải vượt qua hoang mạc lớn, không có chỗ nào ẩn nấp khỏi chim ưng, chưa tính những loài động vật ăn thịt như hồ ly, sói.

Vậy mà nó vẫn về được.

Có điều kết cục của nó không thể tốt đẹp, nó đi lâu như thế, bộ hạ cũ nhất định đã tuyển ra vương mới, nó sẽ bị đuổi khỏi bộ tộc.

Một con hạn thát sống một mình thì chẳng thể sống lâu, vậy mà Đại Phì vẫn sống, lại còn to béo thế này, chỉ có một nguyên nhân thôi ... Nó có chỗ dựa.

Vân Na hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nàng đã kích động tới run lên:" Ca ..."

Vân Sơ vỗ vỗ đầu Vân Na đứng dậy, đi vào trong rừng thông, xuyên qua một đoạn ngắn trước mắt lộ ra không gian rộng rãi, ba mặt được rừng bao quanh. Ở đó có ba tảng đá lớn , chính là nơi y dùng làm chỗ ở tạm thời mỗi lần lên đây chăn cừu dài ngày.

Vân Na chạy nhanh tới, quả nhiên nơi đó có một cái lều trông rất nát, kỳ thực rất chắc chắn, rất ấm áp. Nàng chưa bao giờ ngại bẩn, chui ngay vào.

Trong lều trải một tấm thảm rách, còn có cỏ hao phơi khô dùng làm giường, trên giường trải thêm tấm thảm lông cừu cáu bẩn đen kịt. Vân Sơ cúi xuống xem, đó là thảm mà đích thân y dệt ra, tặng cho Tắc Lai mã muốn vào lều của Yết Tư Cát làm quà tân hôn.

Trên hố bếp treo một cái nổi gốm, cũng đen xì xì nốt, trong nổi còn có ít nước, tro bếp vẫn ấm. Treo bên bếp là bốn năm con cá hun khói, tất nhiên cũng ... Đen xì xì.

Chỗ sát tảng đá lớn dùng thay tường, còn có ba cái roi chưa bên xong, xem ra ăn cá hun khói và bện roi là vốn sống của Tắc Lai Mã ở Trách Mãnh Hồ.

Nơi này có sói, có gấu, Vân Sơ còn từng nhìn thấy một con báo tuyết, không ngờ chúng không làm hại Tắc Lai Mã.

Hẳn là do thần linh của Đại Tuyết Sơn bảo vệ nàng.

"Mẹ vẫn sống tốt." Vân Sơ thẫn thờ đứng trong lều lẩm bẩm:

"Thế này mà tốt sao?" Vân Na nghĩ tới cuộc sống của mình ở phường Tấn Xương, lại nghĩ Tắc Lai Mã thui thủi một mình ở nơi này, tức giận hét lên:" Vì sao mẹ không đi theo chúng ta."

Với Vân Na mà nói, năm xưa mẹ ném nàng cho ca ca, sau đó đi làm nữ nhân của người khác, đó là hành vi phản bội.

"Vì mẹ thích Yết Tư Cát." Vân Sơ hiểu tâm tình muội tử:" Muội theo ca ca vì thích ca ca, muội không thấy thích ai thì người đó là chuyện công bằng hạnh phúc à?"

Bình Luận (0)
Comment