Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 791 - Q4 - Chương 034: Nhi Tử Của Ta Về Rồi.

Q4 - Chương 034: Nhi tử của ta về rồi. Q4 - Chương 034: Nhi tử của ta về rồi.

Cái lều thực sự rất tệ, nếu không phải có ba tảng đá lớn có sẵn ở đây thì chậm chí chẳng thể nói là cái lều, cả người nghèo nhất ở phường Tấn Xương cũng không sống thảm như thế. Thiếu thốn, bẩn thỉu, hối hám, cứ nghĩ mẹ mình ngày ngày chui ra chui vào ở đây, Vân Na vừa thương lại vừa giận, hất tung cái thảm đen xì lên:" Nhưng mẹ sống không tốt, đều là lỗi của mẹ."

Vân Sơ vỗ về muội muội: "Khi Yết Tư Cát còn sống, Tắc Lai Mã nhất định sống rất tốt, rất hạnh phúc."

"Họ không có nhà đẹp, không có ý phục đẹp, không có món ăn ngon." Vân Na vẫn trút giận lên đồ đạc:

Vân Sơ không có nhiều kiên nhẫn, vung tay bợp mạnh đầu Vân Na, quát:" Được rồi, mau dọn dẹp sạch sẽ nơi này, tối nay chúng ta ở lại đây."

Thế là Vân Na vừa cùng Vân Sơ dọn dẹp, vừa không ngừng lẩm bẩm, nói nơi này quá bẩn.

"Khi muội còn nhỏ không đợi cừu con bú xong đã xông vào tranh bú, muôi ăn cái gì cũng bị rơi vào quần áo, chảy nước mũi là lấy tay áo lau ngay. Khi đi ngủ thích chui vào đống củi, chẳng khác nào chuột ..."

Vân Na bây giờ đã là thiếu nữ rồi, sao chịu nổi quá khứ đen tối đó bị nói ra, đỏ mặt hét lên:" Muội không như thế."

"Muội thế nào ta lại chẳng rõ à? Ở cái Trách Mãnh Hồ này ta tắm cho muội không biết bao nhiêu lần, quay đầu đi một cái là muội đã làm bản thân lem luốc rồi, khắp thiên hạ không có đứa bé nào lại giỏi làm bản thân bẩn thỉu như thế."

"Không phải, đó không phải là muội."

Hai huynh muội vừa trêu chọc vừa cãi vã dọn cái lều bẩn thỉu, mang theo thảm mới, da cửu mới, chăn mới, nếu sắt mới trang trí lại một phen. Vân Sơ còn cho hai con gà vào nồi hầm.

Cùng lúc đó Tắc Lai Mã gánh một bó củi to gấp đôi người nàng từ trong rừng thông tuyết đi ra, lập tức có một con hạn thát chạy tới, khua tay ngắn ngủi, miệng chít chít không ngừng.

Lại còn chỉ con chim ưng bị bắn chết.

Bất kể Đại Phì nói gì, Tắc Lai Mã đôi mắt mờ đục đều không hiểu, nàng cũng chẳng thông minh tới mức Vân Sơ có thể hiểu được ngôn ngữ cơ thể đơn giản của Đại Phì.

Từ sau khi Yết Tư Cát chiến tử, nàng đã biết vận mệnh của mình, vì thế chuẩn bị trước ít đồ đạc, sau đó bị đuổi khỏi bộ tộc, một mình đi tới Trách Mãnh Hồ quen thuộc sống ... Tới nay đã ba năm rồi.

Trách Mãnh Hồ rất hẻo lánh, tộc nhân thường không tới đây, cường đạo cũng không tới đây, đây là nơi bị người ta bỏ quên.

Tắc Lai Mã nhìn về phía cái lều của mình, ở đó có khói bay lên, nàng ngây ra nhìn rất lâu. Ở mép hồ, nơi nước cao sẽ hoàn toàn che chắn cái lều của nàng, khiến người ngoài không phát hiện ra đó còn một không gian trống, giờ nước đóng băng, có hai con ngựa đang cố nhai ít cỏ nhô lên khỏi mặt nước.

Trong đó có một con ngựa màu mận chín, cả đời nàng không quên được, vai buông thõng, bó củi lớn rơi xuống, đè lên người Đại Phì.

Tắc Lai Mã kệ Đại Phì kêu, nàng ra sức dùng đôi tay nhăn nheo thô ráp dụi mắt, nàng hi vọng, cảnh tượng trước mắt không phải là ảo giác.

Rất lâu sau Tắc Lai Mã mới nói một câu phát ra từ cổ họng:" Nhi tử của ta về rồi."

Tắc Lai Mã ra sức chạy về phía lều, Đại Phì khó khăn lắm mới thoát thân khỏi đống củi, bám sát Tắc Lai Mã, trên trời lại có con chim ưng đáng chết nhắm vào nó.

Chạy tới trước lều, Tắc Lai Mã nhắm mắt lại cầu khẩn trong lòng, nếu như đẩy cảnh cửa gỗ này ra mà không thấy nhi tử, nàng sẽ không còn phải một mình sống khổ cực ở Trách Mãnh Hồ nữa, nàng có thể đi chết rồi, có thể tới đàn sói phía tây thử vận may.

Đẩy cửa ra, nàng nhìn thấy một người Đường anh tuấn ngồi bên bếp lửa dùng một cái thìa gỗ quấy nồi, một mỹ nhân tuyệt sắc mặc trang phục mà công chúa cũng chẳng có đang nằm lên giường của mình, còn vắt chân lên, đong đưa cái chân chẳng chịu yên một khắc.

Chàng trai người Đường quay đầu lại, nhìn nàng cười:" Mẹ, đừng sốt ruột, lát nữa là ăn được."

Một giọng nói quen thuộc tới không thể quen hơn, hình ảnh thân thuộc vô cùng khơi lên toàn bộ hồi ức của nàng.

Một đứa bé năm tuổi, kê tảng đá lên mới cao bằng cái nồi, dùng thìa nguấy nồi trên trên bếp, giọng nghiêm túc nói: Mẹ, không được ăn thịt sống.

Một đứa bé tám tuổi vừa hát vừa quấy nối nói với nàng: Mẹ, phải nấu cháo thịt nhừ một chút, nếu không Na Cáp ăn không tiêu được.

Một đứa bé mười một tuổi ngồi bên bếp, vớt ra miếng thịt từ bếp treo: Mẹ, kẻ bát nạt mẹ hôm nay ngã núi chết rồi ...

Nước mắt làm mờ hai mắt Tắc Lai Mã, nàng chẳng thèm để ý tới Vân Na tức giận chổng mông về phía mình, chỉ nhìn cái mông là biết do nàng sinh ra rồi. Nhi tử đã chăm sóc nó rất tốt, mỹ nhân bình thường làm gì có cái mông đẹp như thế.

Tắc Lai Mã giang tay ra ôm lấy đầu Vân Sơ, ôm rất chặt, hận không thể đem y nhét luôn vào thân thể mình, vừa ôm vừa khóc.

Vân Sơ không tránh, y biết trong lòng nàng lúc nay vui mừng thế nào, hạnh phúc thế nào.

Thế rồi đột nhiên Tắc Lai Mã buông tay ra, chạy ù ra ngoài, sau đó lại nhanh chóng quay về mang theo một con hạn thát béo phì bị siết cổ:" Nhi tử, hôm nay cao hứng, ăn hạn thát nướng đi."

Vân Sơ miệng co giật, nghi ngờ thân phận Đại Phì có phải là thức ăn dự trữ không? Vội chạy tới đoạt lấy con hạn thát đáng thương, vốc một nắm yến mạch mà hạn thát thích nhất an ùi Đại Phì thiếu chút nữa bị biến thành hạn thát nướng.

Y múc một bát canh gà đầy mỡ đưa cho Tắc Lai Mã:" Mẹ húp ít canh cho ấm người, thịt sắp chín rồi."

Tắc Lai Mã ngồi trên tấm da cừu trắng như tuyết, húp canh gà mỡ màng nóng hổi, nước mắt không ngừng rơi vào bát canh. Nàng chảy thấy khổ chút nào, chỉ thấy hồn phách mình sắp rời khỏi thân thể rồi, mà mỗi tấc da thịt đều đang run lên, như sống lại.

Vân Na rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bật dậy tới trước mặt Tắc Lai Mã chất vấn:" Mẹ không hỏi con sống có tốt không à?"

Tắc Lai Mã rất bực mình với đứa nữ nhi cản trở mình nhìn nhi tử:" Ca ca con nuôi được con tới sáu tuổi thì có thể nuôi con tới mười sáu tuổi, nhìn mông con là biết ca ca con đem hết món ngon cho con ăn rồi."

"Nhà tộc trưởng cũng không nuôi ra được nữ nhi có mông tốt như thế."

Vân Na quay người muốn xem mông mình, nàng chợt nhớ ra, những lời mẫu thân nói làm người ta xấu hổ, không phải hay ho gì:" Mẹ chỉ biết nhìn nhi tử, không ngó ngàng gì tới nữ nhi ..."

"Cút đi, còn có cái mông đẹp như vậy, có thể làm vương hậu, có thể làm thê tử của anh hùng. Đáng thương cho ca ca con phải trải qua vô số chém giết, mới có thể trở thành anh hùng trên thảo nguyên, sa mạc."

Vân Na nghe những lời vô tình của mẹ thì òa khóc lao vào lòng Vân Sơ, nước mắt tuôn như mưa.

Bình Luận (0)
Comment