Thịt gà chín rồi, Vân Sơ vớt cái đùi gà to cho vào bát Tắc Lai Mã, răng của Tắc Lai Mã vẫn tốt như xưa, cái đùi gà vào tay nàng, chẳng mấy chốc thành xương gà.
Mà xương gà thì nàng cũng không bỏ qua, cắn gãy, hút hết tủy bên trong mới thôi.
Bụng ấm rồi, Tắc Lai Mã mới quan tâm tới thứ khác:" Con có ba nhiêu nữ nhân?"
"Một." Vân Sơ có thể đoán tiếp theo Tắc Lai Mã sẽ nói gì:
Quả nhiên Tắc Lai Mã không hài lòng:" Ít quá, Na Cáp không tệ đâu, có thể làm nữ nhân của con."
Vân Na không thèm để ý tới nữ nhân gọi là mẹ không muốn nhìn mình, quay mặt đi, có điều nàng không tranh ăn như mọi khi.
Vân Sơ múc thêm thịt gà cho vào bát Tắc Lai Mã:" Na Cáp là muội tử."
"Có phải ruột thịt đâu, dù là thân muội tử thì sao, trong lều của Hồi Hột vương cũng nhiều thân muội tử lắm."
"Không được, người Đường không làm thế."
Tắc Lai Mã chép miệng tiếc nuối, nàng thấy Na Cáp mà thành nữ nhân của nhi tử là tốt nhất:" Con sinh được mấy đứa?"
"Vốn là hai, một nam một nữ, giờ đứa thứ ba hẳn cũng sinh rồi."
"Nữ nhân ít thì con ít là phải, thế này thì bộ tộc của con làm sao mà lớn mạnh được?" Tắc Lai Mã không vui, chỉ bảo nhi tử:" Con phải có một trăm nữ nhân mới được, như thế mỗi năm sẽ đẻ ra rất nhiều con, cuối cùng con mới có một bộ tộc lớn, trở thành vương của mảnh đất này."
"Ta sinh cho Yết Tư Cát hai đứa con, đáng tiếc sinh ra không lâu thì chúng chết, dù ta đã cố gắng chăm sóc chúng, chúng vẫn chết."
"Từ khi đó ta biết Yết Tư Cát không thể trở thành anh hùng chân chính. Quả nhiên hắn theo khả hãn viễn chiên Thạch Quốc, chết ở chiến trường, chẳng để lại cái gì."
Vân Sơ không đáp, chỉ cười không ngừng múc thịt gà vào bát Tắc Lai Mã, Tắc Lai Mã thì cứ ăn liên tục. Vân Na nhìn chằm chằm Đại Phì nằm trong lòng Vân Sơ ăn yến mạch, không biết có thể khơi lên ký ức của nó về mình không?
"Con mang cho ta nhiều đồ như thế, có phải cướp được từ bộ tộc lớn không? Thế thì chắc có nhiều nữ nhân lắm, con nên giữ lại những đứa tốt nhất, chia những đứa còn lại cho bộ hạ của con."
Tắc Lai Mã tiếp tục dạy Vân Sơ làm thủ lĩnh:" Người ngoài có trung thành cũng không hơn được con của con, nhưng vương bị con mình phản loạn hại chết cũng rất nhiều, con phải đề phòng.
Vân Sơ cười gật đầu, vào thời khắc vui vẻ này, không cần phản bác lại Tắc Lai Mã.
Mà Tắc Lai Mã cũng không nói gì sai hết, đây là lời vàng ý ngọc, ở Tây Vực, không có mấy nữ nhân nói ra được những lời rất có lý này.
Vân Sơ để giành cái đùi gà cuối cùng cho Vân Na, Vân Na lại đem cho Đại Phì, Tắc Lai Mã cướp khỏi miệng Đại Phì, mắng:" Đây là thứ tốt, không được đem cho súc sinh."
Vân Na nổi giận nhảy dựng lên, lấy từ trong lòng ra một viên trân châu lớn thường ngày nàng dùng như đạo cụ trò chơi, đặt trước mặt mẫu thân:" Đồ tốt à, thế mẹ biết cái gì đây không?"
Tắc Lai Mã tay nhanh như cắt lấy luôn cho vào trong lòng:" Có đổi được một con cừu không?"
Vân Sơ cười gật đầu:" Mẹ đem đổi với Mễ Mãn thì chưa chắc hắn đã chịu, nhưng nếu đem đổi với thương nhân Quy Tư, sẽ được mười con."
"Nếu đổi ở Trường An thì sẽ được 1000 con cừu đấy." Vân Na tức tối nói:
Tắc Lai Mã ăn bánh Vân Sơ chuẩn bị cho nàng, chẳng để ý tới lời tức giận của Vân Na:" Con có bộ tộc của mình chưa?"
"Có, ở Trường An."
"Trường An à?" Tắc Lai Mã vén mái tóc đã hoa râm, mắt ánh lên vẻ giảo hoạt:" Lão Dương Bì từ Trường An tới đây một lần. Ông ta muốn ở trong lều của ta, bị ta và Đại Phì đuổi ra ngoài."
"Ta không còn xinh đẹp nữa, mông lép rồi, ngực không thể nuôi con, ông ta vào lều của ta làm gì? Chẳng qua muốn dùng ta uy hiếp nhi tử của ta thôi."
"Sau khi ta đuổi ông ta đi, ông ta cho ta rất nhiều cừu, đáng tiếc con cừu cuối cùng bị sói tha mất mười ngày trước, ta không đuổi kịp."
Nghe Tắc Lai Mã kể, hai mắt Vân Na trợn tròn hết cỡ, to như quả hạch đào vậy, nàng không ngờ Con khỉ già có ý đồ làm cha nàng.
Vân Sơ thì nghĩ một chút là hiểu ra, một bà già cô độc như Tắc Lai Mã làm sao đánh đuổi được Con khỉ già mang ý đồ bất kể được hay không cũng thử một phen nên mới nói những lời như thế với Tắc Lai Mã.
Nghĩ tới Con khỉ già dẫn Tắc Lai Mã về Trường An, đứng ở đại sảnh Vân gia, yêu cầu y và Vân Na gọi cha. Vân Sơ đã hiểu vì sao hoạt động quan trọng như thế này mà ông ta không tới.
Ông ta nghĩ, nếu lừa được Tắc Lai Mã vào tay, trở thành nghĩa phụ của Vân Sơ, dựa vào thân phận này, có thể ép Vân Sơ nghe lời.
Không ngờ chuyện chắc tới chín phần lại bị Tắc Lai Mã cho đụng đầu vào tường, bây giờ lão già đó chắc đang không biết phải đối diện ra sao với mình và Vân Na khi ở Tây Vực về đây.
"Về phải xử lý Con khỉ già đó." Giọng Vân Sơ rất lạnh:
Vân Na cũng gật đầu, lần này không thể bênh Con khỉ già rồi, không ngờ dám mang ý đồ xấu xa như vậy, nàng không đánh, nhìn ca ca đánh là nể mặt lắm rồi.
"Lần này con mang đại quân tới Tây Vực, chủ yếu là để đón mẹ về Trường An." Vân Sơ điều chỉnh cách nói chuyện theo kiểu Tắc Lai Mã thích nghe:
"Có đại quân vì sao không đi bắt nô lệ, vì sao không đi thu gom bộ lạc nhỏ mà dùng, chạy tới đón nữ nhân già vô dụng này làm gì? Vân Sơ, con còn chưa thành anh hùng, chưa thành vương, con đáng lẽ phải quên ta đi, tới khi nào thành anh hùng, thành vương rồi hẵng tới đón ta."
Vân Sơ ôm vai Tắc Lai mã cười to:" Nhi tử của mẹ trên chiến trường tung hoành vô địch, vương chết trong tay con nhiều vô số, con đã là anh hùng, là chủ nhân của bộ tộc rồi."
"Không tin con dẫn mẹ đi gặp Hồi Hột vương, tới khi đó mẹ có thể đứng nhận Hồi Hột vương lễ bái."
"Nhi tử của ta thành đại anh hùng rồi à?" Tắc Lai Mã nghi hoặc:
Vân Na càng ngông nghênh hơn, chơi đùa ngón tay trắng trẻo của mình, kiêu ngạo nói:" Mẹ, mẹ có muốn thành Hồi Hột vương không? Bọn con có thể giúp."
Thân thể Tắc Lai Mã mềm ra, gục đầu vào vai Vân Sơ khóc to:" Ta muốn lấy cục đá xanh trong tay Hồi Hột vương, năm xưa ta hầu hạ Hồi Hột vương già rất tốt, ông ấy hứa tặng cục đá đó cho ta, nhưng lại tặng cho nữ nhân vô liêm sỉ khác."
"Cục đá xanh đó về sau được khả hãn mới khảm vào vương quan, khi Yết Tư Cát dẫn ta tới đại doanh, ta nhìn thấy cục đá đó trên vương quan. Cục đá đó phải là của ta."
Vân Sơ vỗ vỗ lưng Tắc Lai Mã đang bi thương quá độ, an ủi nàng:" Chúng ta về Quy Tư đi qua vương đình, sẽ lấy cục đá xanh đó cho mẹ, sau đó làm cho mẹ một món trang sức."
Tắc Lai Mã xụt xịt lau nước mắt:" Tới khi đó cho Na Cáp, ta già rồi, không xứng với cục đá xanh đó. Năm xưa nếu ta có cục đá xanh đó sẽ thành nữ nhân đẹp nhất bộ tộc."
(*) Khắc tinh của Vân Na đây rồi, đợi Tắc Lai Mã về Trường An chắc còn thú vị nữa.
Tính ra thì Tắc Lai Mã bằng tuổi Vũ đế thôi, Vũ đế mà ngồi nói chuyện với Tắc Lai Mã thì không biết còn bao hài tới đâu.