Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 793 - Q4 - Chương 036: Mẫu Thân Và Nữ Nhi.

Q4 - Chương 036: Mẫu thân và nữ nhi. Q4 - Chương 036: Mẫu thân và nữ nhi.

Vân Na thấy Tắc Lai Mã vì một cục đá thôi mà bao năm không quên được thì trề môi, tưởng gì, chứ đá màu thì nàng có cả đống, móc trong lòng ra một nắm đá đủ màu, chuẩn bị chọn ra một viên lục bảo thạch cho mẹ xem.

Không ngờ Tắc Lai Mã nhanh như chớp vươn tay vơ hết số đá cất vào lòng, đã thế lại còn nói:" Không đẹp bằng của ta."

Vân Na cười nhạt đi ra ngoài lều, lát sau bê vào một cái rương nhỏ nặng trịch, ném cái uỳnh trước mặt Tắc Lai Mã:" Của mẹ cả đấy."

Nói rồi mở nắp ra, bên trong là vàng cốm vàng rực, thứ này là lộ phí mà những hòa thượng già, trẻ, không già không trẻ nặng nàng dọc được đi.

Từ khi Vân Na vào Tây Vực, người tặng tiền vàng cho nàng nhiều lắm, chùa miếu tặng, quan viên tặng, thương nhân tặng, cả người không có tiền cũng nghĩ cách tặng nàng.

Tóm lại chưa tới hai tháng, tiền Vân Na được tặng còn nhiều hơn cả tiền toàn bộ thương đội kinh doanh có được.

Tắc Lai Mã cả đời theo đuổi vinh hoa phú quý, cả đời hi vọng nam nhân hoặc nhi tử của mình thành vương.

Giờ nhi tử của nàng làm được rồi, Tắc Lai Mã hoan hỉ tới muốn ngất xỉu, tay nắm chặt vàng cốm, mắt nhìn vàng chảy qua kẽ tay mà cười lớn không ngớt. Đại Phì sợ hãi trốn sau lưng Vân Sơ, song vẫn thò mũi ra ngửi ngửi ống tay áo Vân Sơ, nó hoài nghi trong đó có một kho yến mạch.

"Đại quân của con đâu?" Giọng của Tắc Lai Mã lạc đi, tiếp tục truy hỏi Vân Sơ, nàng đương nhiên nghĩ Vân Na có nhiều vàng như thế này là nhờ Vân Sơ, mà Vân Sơ có nhiều vàng như vậy phải có một đội quân hùng mạnh:

"Bọn họ ở ngoài kia, bảo vệ căn lều này, giờ chỗ của mẹ không phải là cái lều nữa, mà là cung điện rồi."

Tắc Lai Mã vất vả bê cái rương đầy vàng ra sau lưng, biểu thị thứ này là của nàng, sau đó nhìn cái lều mình ở, tiếc nuối vô cùng:" Lần này không có chuẩn bị, cung điện nhỏ quá, cũ quá, nóc cũng thấp quá."

"Phải rồi, sau này con không được đưa nhiều thứ tốt như thế cho Na Cáp nữa, nó là đứa ngốc, trước kia bao nhiều ngọc thạch tốt, nó chơi bắt đá ..."

“Là của con không phải ca ca cho.” Vân Na hét lên:

Tắc Lai Mã chẳng nghe vào tai, nãy giờ cứ hưng phấn quá, hạnh phúc quá độ rốt cuộc cũng mệt rồi, lảo đảo đứng dậy đi tới bên cái giường Vân Sơ và Vân Na trải cho nàng, ngã mình xuống giường, thoải mái tới rên lên.

Nàng khoan khoái khép mắt lại, giang tay ra với Vân Na:" Lại đây cho mẹ bế."

Vân Na có chút thiếu tự nhiên, cuối cùng vẫn cởi giày da hữu chế tác cầu kỳ, lên giường chui vào lòng Tắc Lai Mã.

Vân Sơ đắp chăn cho hai mẹ con, rồi tới bên bếp lửa, cho thêm ít củi, nhìn khói bay lên nóc lều thoát ra ngoài, liền yên tâm trái tấm lông cừu rồi nằm lên. Đại Phì mon men tới bên cạnh, rõ ràng không có ý đồ gì tốt.

Vân Sơ kệ nó, y nằm ngửa mặt nhìn sao lấp lánh xuyên qua lỗ hổng của cái lều nát, bầu trời này, y đã nhìn vô số lần.

Khi đó Tắc Lai Mã còn mỹ lệ, Vân Na thì nhỏ xíu, giờ Tắc Lai Mã dung nhan đã già, còn Vân Na thành một đại mỹ nhân.

Vân Sơ rất thỏa mãn, chẳng có gì không tốt, hạnh phúc vốn đầy tiếc nuối, lại đầy hi vọng.

"Mẹ, đừng sờ con."

"Con do ta sinh ra, sờ chút có sao?"

"Tay mẹ ráp lắm, làm con đau."

"Rất lâu, rất lâu trước kia, ta cũng từng nói với người ta như thế."

Vân Sơ tựa hồ chẳng nghe thấy hai mẹ con nói, giang rộng chân tay, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Lần này y không cần cong người ngủ, không cần đặt dao ở chỗ vừa tay, bên ngoài kia có 500 thiết kỵ, y vô cùng yên tâm.

Mẹ và nữ nhi nói chuyện với nhau thường vào ban đêm, chui vào cùng một cái chăn, thì thầm với nhau.

Những lời đó không thể để cho nam nhân biết, nữ nhân Tây Vực cho rằng, ban ngày thuộc về nam nhân, khi ánh sáng mãnh liệt của mặt trời chiếu xuống, mặt trăng phải né tránh. Khi đó mặt trời là chúa tể.

Đến tối, mặt trời lặng rồi, nam nhân đã đi ngủ, ánh trăng trải đều trên mặt đất, người mẹ mới thể hiện tình yêu với nữ nhi.

Tình yêu này là trọn vẹn, họ sẽ nói những chủ đề riêng tư nhất.

Vân Sơ không muốn nghe, nhưng thính giác quá nhạy bén, làm lời Tắc Lai Mã nói với Vân Na cứ chui hết vào tai.

Rõ ràng quan niệm nguyên thủy mà Tắc Lai Mã dạy cho con gái, không bằng những lời Ngu Tu Dung và Vân Na ngủ cùng nhau thì thầm bên gối.

Cho nên cả đêm Vân Sơ nghe thấy Vân Na phản bác Tắc Lai Mã, thi thoảng xen vào mấy câu "tẩu tử không nói như thế" ... Rồi Vân Sơ nghe thấy Tắc Lai Mã đánh mông Vân Na chan chát.

Đại Phì rõ ràng là không thấy quay trở về cái hang ẩm thấp lạnh lẽo nữa, từ chuyện nó thoải mái cuộn mình nằm bên bếp lửa thì có thể thấy, nó đã bầu bạn với Tắc Lai Mã qua ba năm cô đơn trên Thiên Sơn lạnh giá.

Đôi khi dã thú còn tình cảm hơn con người.

Con hạn thát không đổi cái tính trộm cắp của nó, nó chỉ giả vờ ngủ thôi, đợi Vân Sơ có vẻ ngủ rồi là lén lút nhích tới gần cánh tay Vân Sơ, vì nó nhìn thấy rồi, Vân Sơ lấy trong đó ra một nắm yến mạch lớn cho nó ăn. Cho nên nó muốn tới gần chỗ yến mạch đó, như thế ngủ ngon hơn.

Ống tay áo của kỵ binh luôn có yến mạch, số yến mạch này dùng để thưởng cho chiến mã vất vả, để kiến lập quan hệ với chiến mã.

Vân Sơ quay đầu nhìn con hạn thát với đôi mắt đầy khát vọng với yến mạch, vì thế lấy từ túi khác ra một nắm đỗ tương đưa tới bên miệng Đại Phì.

Lúc này dù là ai ở đây đều sẽ được Vân Sơ ban thưởng.

Đại Phì chưa bao giờ ăn đỗ tương, càng chưa bao giờ nghĩ trên đời có thứ cỏ ngon ngậy như thế, cái mồm nhai liên hồi, trông buồn cười hết sức. Vân Sơ thiếp đi trong tiếng nhai đỗ tương rào rạo của nó.

Trời còn chưa sáng Vân Sơ đã dậy rồi, y không muốn dậy sớm như vậy, chỉ là thói quen khốn kiếp bao năm đánh thức thân thể dậy.

Trước kia phải dậy vào giờ này vì vừa vặn đi kiểm tra chuồng cừu, nếu như trong chuồng có cừu sữa, vừa vặn vắt một bát về, đun lên cho vào ít thanh khoa rang chín, đút cho Vân Na ăn.

Tắc Lai Mã và Vân Na ôm nhau ngủ say tít, hôm qua cả hai thì thầm tới tận canh ba.

Vân Sơ bò dậy lặng lẽ ra bên ngoài lên, nuốt không khí lạnh buốt của Thiên Sơn vào bụng, sau đó bị y hóa thành hơi trắng phả ra, cảm giác toàn thân sạch sẽ hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment