Chít chít.
Vân Sơ cúi đầu xuống thấy Đại Phì đang dùng móng cào cào mép áo bào của mình, ngửa mặt lên nhìn mình mong đợi.
Đại Phì là cái con rất dễ nuôi thành thân thiết, yến mạch và đỗ tương hôm qua đã kéo gần quan hệ với nhau.
Cho dù nó có quên tình nghĩa năm xưa với Vân Sơ đi chăng nữa thì bây giờ kiến lập tình cảm cũng không muộn chút nào.
Vì thế Vân Sơ lấy chút yến mạch cuối cùng trong ống tay áo cho nó ăn, yến mạch của Vân Sơ rang với muối, ngon lắm.
Bầu trời trên đỉnh Thiên Sơn đã biến thành màu tím, một tuần hương nữa thôi, trời sẽ Sáng, một ngày mới trên Thiên Sơn sẽ bắt đầu.
Lương Anh xuất hiện bên cạnh Vân Sơ, chắp tay:" Xin quân hầu chỉ thị."
Vân Sơ bình thản nói:" Nấu cơm, một canh giờ nữa xuất phát, tới vương đình Hồi Hột, lấy một viên bảo thạch màu xanh trên vương quan của Hồi Hột vương."
" Vâng." Lương Anh khom người đi ngay:
Vân Sơ tới bên con ngựa mận chín, lấy hai suất quân lương trong túi đeo trên lưng nó, ước tính sức ăn của Tắc Lai Mã, lại lấy thêm một suất nữa.
Quân lương của Vân Sơ là dùng mỡ trâu rang bột mì, trong bột mì còn có bột các loại quả khô, thêm cả muối với đường, ăn rất dễ no. Thứ này chỉ cần thêm ít nước sôi nguấy lên là ăn được rồi.
Thích ăn khô thì thêm ít nước, thích ăn loãng thì thêm nhiều nước, rất tiện.
Vân Sơ thổi tro bếp còn đốm lửa, đốt bếp lên, đun nước. Khi cho quân lương vào nồi sắt thì Đại Phì mũi thính đã chảy tới rồi, Vân Sơ cho nó ăn một ít, thế là mắt nó nhìn Vân Sơ như thú con nhìn thú mẹ. Tính của nó chẳng khác gì người Tắc.
Đánh thức Tắc Lai Mã chỉ có thức ăn.
Cho nên khi hương vị của mỡ trâu quả khô bắt đầu bốc lên, Tắc Lai Mã lập tức mở mắt ra. Vân Na cũng đồng thời dụi mắt thức dậy, chuyện đầu tiên nàng làm là thét lên chói lói.
"Á ... Trên người con có rận! Mẹ, khi con và ca ca đi rồi, mẹ lại thành bà tử người Tắc lười biếng không chịu tắm rửa chứ gì?"
Vân Sơ coi như không nghe thấy gì hết, khi Vân Na hoan hỉ chui vào lòng mẹ thì đã định sẵn kết quả này.
Tắc Lai Mã nhận lấy bát gỗ Vân Sơ đưa cho, cúi đầu ngửi mùi thơm của thức ăn, định né tránh vấn đề làm người ta xấu hổ của Vân Na.
Vân Na khó khăn lắm mới tiếp nhận được sự thật mình bị người ta lây truyền chấy rận, lại nhìn thấy Tắc Lai Mã tay không rửa, mặt không rửa, răng không làm sạch mà đã bắt đầu ăn. Nàng không nhịn nổi nữa, dùng bạo lực đoạt lấy bát cơm của Tắc Lai Mã , kéo mẹ đi rửa mặt rửa tay.
Nhưng lại nhìn mà không thấy nước ấm mà Tắc Lai Mã đã chuẩn bị.
Vân Na chạy ra ngoài nhanh bao nhiêu thì quay về cũng nhanh bấy nhiêu, buổi sáng hơi lạnh Thiên Sơn thấu xương, mặt hồ sớm bị băng bao phủ, còn lượn lờ lớp hơi lạnh chết người trên dó.
"Ca, sao huynh không nhắc muội một tiếng?"
Đối với hành vi đùn đẩy trách nhiệm của Vân Na, Vân Sơ đã miễn dịch từ lâu rồi, giờ nghe chỉ thấy thân thiết chứ không còn muốn đánh một trận nữa.
Ăn xong một bữa sáng tốn thời gian, bên ngoài lều nghe thấy tiếng vó ngựa rầm rập.
Tắc Lai Mã chạy ngay ra ngoài nhìn, rồi cũng chạy vào nhanh Vân Na khi nẫy, ôm ngay lấy hạn thát Đại Phì vô tội cho đỡ sợ, lắp ba lắp bắp:" Đó là bộ hạ của con à?"
Vân Sơ đang bận bắt rận trên cổ Vân Na, cười nói:" Đúng thế ạ, đây mới chỉ là tùy tùng thôi, phía sau còn nhiều hơn nữa."
Tắc Lai Mã thích nghe nhi tử khoa khoang, hơn nữa, càng khoe khoang thì nàng càng cao hứng.
Bây giờ nàng đã tin chắc, nhi tử của nàng đã thành anh hùng, thành vương trên sa mạc.
"Đợi chúng ta về doanh trại, muội phải dùng nước sôi tắm thật sạch." Vân Na chạy vội ra ngoài, hét lên:" Tiêu Ngọc Hoa, mang ngựa của ta tới đây, chúng ta phải về doanh trại ngay."
Nghe thấy nữ nhi la hét bên ngoài, Tắc Lai Mã vốn đang cười rách miệng tức thì không vui:" Từ nhỏ con đã nuông chiều Na Cáp, nhưng không thể chiều tới mức không có quy củ. Những kỵ sĩ cao quý kia, sao có thể để nó ra lệnh, lâu dần kỵ sĩ cao ngạo sẽ sinh bất mãn, phản bội lại con đấy."
Vân Sơ chỉ cười không nói, Vân Na vô lễ đâu phải chỉ ở trước mặt kỵ sĩ cao quý, Tắc Lai Mã còn chưa biết Vân Na từng rút gậy ra đòi đánh người trước mặt nữ nhân đáng sợ nhất thế giới.
Nếu mà Tắc Lai Mã hiểu rõ mấy mối quan hệ này, xưa nay nàng vốn sùng bái quyền uy sẽ sợ chết tươi luôn.
Tắc Lai Mã rất thích chiếc áo choàng lông hồ ly màu đỏ rực của Vân Na, cũng rất thích áo choàng lông gấu của Vân Sơ. Nên khi Vân Sơ đem áo choàng lông gấu chuẩn bị trước cho nàng, Tắc Lai Mã hoan hỉ muốn nhảy cẫng lên.
Sáng sớm thức dậy Vân Sơ đã vứt chiếc áo lông cừu nát của nàng đi rồi, cái miếng gia trâu lót cỏ dùng làm giày cũng vứt đi hết. Giờ Tắc Lai Mã mặc trên người trang phục xa hoa cùng cực của Vân Na.
Thế là Tắc Lai Mã hoảng hốt, cảm giác như mình quay lại thời sống ở trong lều khả hãn ... Không phải, còn tốt hơn nữa cơ.
Khi Vân Sơ nắm tay Tắc Lai Mã dẫn ra khỏi lều, Lương Anh đã chỉnh đốn xong, 500 kỵ binh đen xì xếp hàng, đứng im lìm trong gió tuyết, hết sức đáng sợ.
Vân Sơ bế Tắc Lai Mã lên một con ngựa cái thuần tính, rồi ngoắc ngoặc ngón tay gọi A Phàm Đề tới gần, cố tình dùng giọng lạnh lùng nhất nói với ông ta:" Dọc đường đi phải chiếu cố tốt mẫu thân ta, nếu không chết."
A Phàm Đề là lão già tinh ý, lập tức quỳ sụp xuống đất vâng dạ dưới ánh mắt kiêu ngạo của Tắc Lai Mã.
Giờ nàng vô cùng vô cùng khẳng định rồi, nhi tử của nàng đã thành một khả hãn cực kỳ lớn.
Năm trăm kỵ sĩ bao quanh nhà ba người họ tiến lên, Tắc Lai Mã không sao kiềm chế được kích động, hạnh phúc trong lòng, hét lên với Thiên Sơn cao sừng sững:" Nhìn đi, đó là nhi tử của ta, nó là vương đấy."
Nhìn Tắc Lai Mã lúc thì khóc lúc thì cười, Vân Sơ thấy mắt ươn ướt, tất cả chuyện mình làm đều không uổng phí.
Nữ nhân nhặt mình về từ sa mạc, đồng thời cho mình vào áo da cừu dùng hơi ấm thân thể nuôi lớn mình, lúc này chắc không hối hận vì nuôi thêm một đứa bé mà phải chịu khổ cực.
Vân Na cũng vui vẻ lắm, cho dù nàng phải không ngừng gãi đầu gãi tai vì chấy rận, nhưng trong lòng thực sự hạnh phúc.
Chỉ A Phàm Đề không vui, cái con hạn thát cực lớn mà ông ta bế trong lòng chẳng chịu ngồi yên, cứ rình mò mỗi một chỗ có thể giấu đồ trên người ông ta.
(*) Hạn thát có thể sống 15 - 18 năm ở môi trường tự nhiên, nếu nuôi tốt 20 - 25 tuổi không thành vấn đề.