Năm xưa Vân Sơ theo Con khỉ già rời bộ tộc người Tắc chính là lúc Bả Nhuận khả hãn bị nhi tử là Bỉ Túc khả hãn giết chết.
Thế nên có thể dễ dàng tính ra Bỉ Túc khả hãn làm khả hãn Hồi Hột tròn mười năm rồi.
Bùi Hành Kiệm làm An Tây đô hộ, chuyện đầu tiên hắn phải làm là lập uy, đợi uy nghiêm truyền khắp Tây Vực rồi hắn mới cùng đủ các loại vương của Tây Vực nói chuyện phồn vinh và phát triển.
Thế nên nhìn thế nào thì một khả hãn mười năm có vẻ rất thích hợp.
Khi Bùi Hành Kiệm ở thành Giao Hà đã thương lượng với Bỉ Túc Độc đệ đệ của Bỉ Túc khả hãn chuyện luân phiên Hồi Hột vương.
Bỉ Túc Độc cực kỳ tán thành chuyện Hồi Hột vương mười năm phải thay một lần, còn thề với Bùi Hành Kiệm, khi lên làm khả hãn, chắc chắn sẽ chỉ làm mười năm, khi thời gian tới sẽ giao cho nhi tử của Bỉ Túc khả hãn.
Bùi Hành Kiệm không tin lời hắn, hắn thấy Độc Giải Chi vương tử làm khả hãn tốt hơn, dù sao vị vương tử này từng học ở quốc tử giám bốn năm, xem như người mình.
Đã là người của mình thì đương nhiên không thể mang tiếng giết phụ thân, nên Bùi Hành Kiệm mới hợp mưu cùng Bỉ Túc Độc giết Bỉ Túc khả hãn trước. Sau đó Độc Giải Chi vì báo thù cho cha mà chính đại quang minh lên làm khả hãn.
Như thế Hồi Hột bộ có thể yên ổn mười năm.
Bởi vậy sau khi Bùi Hành Kiệm đem phủ An Tây đô hộ di chuyển tới thành Quy Tư, chuyện đầu tiên phải làm là giết chết Bỉ Túc khả hãn.
Do số lượng quân đội không đủ để trấn áp loạn lạc sau khi Bỉ Túc khả hãn chết, nên nhân mã của Vân Sơ cũng thuộc danh sách điều phối của Bùi Hành Kiệm.
Hôm nay Vân Sơ dẫn 500 kỵ binh tới vương đình hồi hột, tham buổi lễ chúc mừng quy mô lớn do Bỉ Túc tổ chức cho Bùi Hành Kiệm.
Hoạt động này thường kéo dài ba ngày, vì ca khúc nghênh khách của người Hồi Hột dài lắm, lại thêm vũ đạo, không dùng ba ngày khó mà biểu diễn hết.
Bây giờ đám Bùi Hành Kiệm, Ôn Nhu đều đã đi rồi, Vân Sơ tới hơi muộn, chắc là bỏ lỡ không ít âm nhạc mỹ diệu và vũ đạo hoa lệ.
Từ Trách Mãnh Hồ tới Sư Tử Sơn đặt vương đình Hồi Hột vương chỉ 80 dặm, cũng ở phía bắc Thiên Sơn, được nước Thiên Sơn tưới đẫm.
Đó là một bãi cỏ cực kỳ tươi tốt, đủ để nuôi dưỡng hai vạn người của vương đình và gần trăm vạn gia súc thậm chí chẳng cần đổi mục trường xuân hạ thu đông gì.
Mảnh đất này do tổ tiên người Hồi Hột tranh đoạt cho họ, vào những năm đầu Đại Đường, tổ tiên họ chính là người đầu tiên chủ động tiến công, tỏ ý muốn thân cận với Đại Đường. Cho nên khi Đại Đường lấy được Tây Vực tứ trấn, con cháu họ liền chiếm cứ vùng thảo nguyên tươi tốt nhất này.
Nơi này ba mặt là rặng núi tuyết cao lớn bao quanh, ở mặt hướng ra ngoài trông như cái xẻng, đi năm mươi dặm mới tới hoang mạc rộng lớn.
Một con sông nhỏ chảy ngoằn ngoèo qua lối ra này, nay bị đóng băng, nhưng dưới ánh mặt trời lại lấp lánh như có bảo thạch muôn màu phía dưới.
Tắc Lai Mã cưỡi trên con ngựa trắng chỉ con sông đó kể:" Trước kia vào mùa hè ta thường tắm ở con sông đó, nhiều khi tắm rất lâu, vì ta đợi khả hãn đi ngang qua .."
Vân Na ở một bên vừa gãi vừa hậm hực:" Sao bây giờ mẹ không thích tắm nữa? À, trước kia có ca ca đun nước nóng cho, mẹ ở một mình liền lười biếng."
Tắc Lai Mã cứ như không nghe thấy Vân Na lải nhải bên tai, nàng vẫn chìm trong hồi ức:" Có một lần, ta đưa ca ca con đi tắm cùng, còn cố ý tắm cho nó thật sạch. Khi đó ca ca con trắng trẻo bụ bẫm lắm, trừ ta ra làm gì có nữ nhân nào có thể nuôi con tốt như thế."
"Kết quả khả hãn đi qua nhìn thấy ca ca con liền đuổi ta đi."
Nói tới đó mắt nàng nhòe lệ:" Ca ca con khi thế đẹp đẽ như vậy, khỏe mạnh như vậy, thông minh như vậy, khả hãn mà nhận ca ca con làm nhi tử thì làm sao mà chết sớm như thế?"
Vân Na tiếp lời:" Đúng vậy đấy, ông ta đúng là đồ ngốc, chết là đáng."
A Phàm Đề ở bên hầu hạ nghe hai mẹ con họ đối thoại mà mồ hôi cứ chảy ròng ròng.
Thời gian qua ông ta nghe ngóng về Vân Sơ rồi, ông ta thấy vị khả hãn đã chết kia mà nhận Vân Sơ làm nhi tử thì còn chết nhanh hơn.
Bởi vì tất cả vương trên bộ lạc thảo nguyên đều chết bởi nhi tử giỏi giang nhất của họ.
Trong ca dao của rất nhiều bộ tộc đều hát, vương tử như thiên thần a, chính là kẻ địch của vương ...
Vân Sơ dừng ngựa trên sườn núi, chiến kỳ sau lưng bây phần phật, núi xuống nhìn đám đông náo nhiệt bên trong hẻm núi.
Lúc này bên trong núi vang lên tiếng tù và kéo dài, rất nhanh một đội kỵ sĩ ăn mặc hoa lệ từ trong doanh trại chạy ra, có vẻ là để nghênh tiếp đoàn người Vân Sơ.
Lương Anh đi mở đường chạy về báo:" Quân hầu, suốt cả dọc đường chúng ta đi đều không gặp chút trở ngại nào, nhiều nơi giống như quan ải lại không có thủ vệ."
"Hai ngày trước bộ lạc Hồi Hột nhận được mệnh lệnh của vương đình, tập hợp rất nhiều võ sĩ đi về phía Tây, nghe nói bên Thạch Quốc có đại đội nhân mã tới."
"Ôn huyện tôn nói, Bùi Hành Kiệm đã bố trí vẹn toàn rồi, dù bị đại quân Hồi Hột bao vây thì cũng có đủ lực lượng đánh ra ngoài."
Vân Sơ nghe xong cho hắn lui, quay đầu gọi Tắc Lai Mã cách đó không xa:" Mẹ, mẹ xem kìa, họ phái người tới đón chúng ta đấy."
Tắc Lai Mã bấy giờ mới từ hồi ức tỉnh lại, nhìn xung quanh rồi hỏi Vân Sơ:" Con định giết chết khả hãn à?"
Vân Sơ giật mình, vội vàng xuống ngựa:" Vì sao mẹ nói thế?"
Tắc Lai Mã chỉ tay:" Võ sĩ thủ vệ khả hãn ở ngoài vương đình có sáu mươi sáu vòng, bên trong có chín mươi chín vòng."
"Ta nhìn thấy vương đình nhưng không nhìn thấy võ sĩ đâu, năm xưa Yết Tư Cát và Bỉ Túc Đặc Cần giết khả hãn gà cũng như thế này. Đám võ sĩ thủ vệ hạ hãn lại thành hung thủ giết khả hãn."
Vân Sơ sửng sốt không nói lên lời, Lương Anh thì nhìn Tắc Lai Mã với ánh mắt không thể tin nổi. Vân Sơ đã giới thiệu Tắc Lai Mã là mẹ mình, tất nhiên trong đội ngũ có ai không chú ý tới nữ nhân Hồi Hột này.
Nhưng chỉ cần để ý một cái là liền nhận ra, đây chẳng qua là nữ nhân Hồ Hột ngốc nghếch may mắn có được nhi tử ưu tú thôi. Song giờ hắn không dám nghĩ thế nữa, nữ nhân có thể nuôi dạy ra nhân vật như quân hầu, làm sao có thể là phụ nhân tầm thường ngu dốt.
"Giết khả hãn xong chia chiến lợi phẩm nhớ đem viên đá xanh về cho ta, ta chỉ cần cái đó." Tắc Lai Mã dặn dò:
Vân Sơ bật cười cung kính nói:" Sẽ như mẹ mong muốn."