Đoàn kỵ sĩ ăn mặc sặc sỡ nhanh chóng tới tới trước mặt đoàn người Vân Sơ, dừng lại cách một quãng, người cầm đầu hai tay ôm trước ngực dùng tiếng Hồi Hột nhiệt tình chào đó :" Hoan nghênh ngài, quân hầu Đại Đường tôn quý."
Chưa đợi Vân Sơ kịp nói gì thì Tắc Lai Mã đã hét lên:" Nhi tử cẩn thận, đừng tới gần, hắn không phải người Hồi Hột đâu, hắn chính là người phía sau Đại Tuyết Sơn thích bôi bùn lên mặt đấy."
Lương Anh lúc này đã có chút sùng bái Tắc Lã Mã, không chút nghi ngờ, lập tức bao vây lấy đội kỵ sĩ nghênh đón, trường thương, mã sóc cầm ngang người, chỉ cần một đợt xung phong sẽ xông tới đâm chết chúng.
Vân Sơ nhíu mày, con ngươi co lại đánh giá kẻ đi đầu:" Ngươi là người Thổ Phồn phải không?"
Kỵ sĩ đó vội vàng đáp:" Trước kia ta là người Thổ Phồn, bây giờ là người Hồi Hột rồi."
Vân Sơ nhìn rặng núi chập chùng sau lưng, lệnh:" Phát cảnh báo, nói với Bùi Hành Kiệm, Ôn Nhu rằng Bỉ Túc khả hãn có Thổ Phồn viện trợ."
Lương Anh ra lệnh một cái, hào thù lên nâng tù và sừng trâu lên, ngửa cổ thổi vang, tiếng tù và mang hàm nghĩa đặc biệt truyền vào sơn cốc.
Tiếng tù và vừa xuất hiện, bên trong hẻm núi hỗn loạn ngay, quân Đường bên trong bắt đầu tập kết.
Vân Sơ nhìn kỵ sĩ cầm đầu:" Nói đi, là ai phía Thổ Phồn tới đây, Luật Khâm Lăng à?"
Kỵ sĩ đó không nói không rằng, Lương Anh phất tay một cái, hai kỵ sĩ thúc ngựa xông tới, đâm xuyên thân thể hai kỵ sĩ sau lưng hắn.
Vân Sơ lại hỏi:" Quy Tư cách Thổ Phồn xa như thế, sao các ngươi lại tới đây?"
Tuy máu trong miệng trào kỵ sĩ phía sau trào ra liên hồi, tên kỵ sĩ cầm đầu chẳng kinh hoảng, dùng tiếng Trường An rất chuẩn cười nói:" Người Đường quả nhiên không ngu ngốc."
Bên trong hẻm núi đã vang lên tiếng chém giết, Vân Sơ lại phất tay, tức thì có hai kỵ sĩ nữa bị đâm chết.
Tên cầm đầu lấy ra một cái đuôi hồ ly, nói với mấy kỵ sĩ còn sót lại:" Nếu muốn đầu hàng thì hãy buộc đuôi hồ ly lên đầu trước đi."
Mười mấy kỵ sĩ phía sau không ai nhận đuôi hồ ly, bọn họ thúc ngựa tiến lên chứng minh mình không phải là kẻ hèn nhát, sau đó đều gục ngã dưới mũi trường thương nhọn hoắt.
Tên kỵ sĩ cầm đầu không ngờ bình thản đeo đuôi hồ ly sau đầu, mỉm cười với Vân Sơ:" Ta đầu hàng."
Đừng nói buộc đuôi hồ ly sau đầu, với một võ sĩ Thổ Phồn mà nói dính một sợi lông hồ ly lên đầu cũng là sỉ nhục, vì thề nhìn kỵ sĩ cầm đầu làm thế, những kỵ sĩ bị trường thương đâm xuyên chưa hết cũng trào máu mà chết.
Một tên đeo đuôi hồ ly lên đầu mà tỉnh bơ như thế sao có thể là người Thổ Phồn, chắc chắn là người Đường hèn hạ rồi.
Đội võ sĩ Thổ Phồn hắn mang theo so với việc nói bị trường thương đâm chết, chẳng bằng bị hắn làm tức chết.
Đám võ sĩ Thổ Phồn đã chết không nhắm mắt rồi, tên này còn xuống ngựa cho mỗi cái xác một nhát đao, xem ra hắn là người vô cùng cẩn thận.
Xác định đám người kia đã chết tới không thể chết thêm được nữa, người kia quỳ xuống đất:" Tô Trì hành tẩu dưới trướng Hàn quốc công bái kiến quân hầu."
Vân Sơ nhìn kẻ tên Tô Trì đó một lượt, hỏi:" Hàn quốc công ỏ Tượng Hùng bộ có khỏe không?"
Tô Trì mặt mày rất nghiêm trọng:" Không ạ, người Thổ Phồn dã man vượt xa dự liệu quả gia chủ, người gia chủ mang theo bị chủ nhân của Tượng Hùng Bộ bị giết một nửa. Trong một nửa còn lại thì bị thiến một nửa, số không bị thiến thì biên luyện vào quân đội, chinh chiến bên ngoài không được ngơi nghỉ.
"Ngươi là thiểu số không bị thiến à?"
"Tiểu nhân vừa vặn chính là số bị thiến."
" Nếu quay về được rồi thì đừng tới Thổ Phồn nữa, chịu khổ nhiều như vậy, về Trường An ta sẽ giới thiệu cho ngươi vào cung làm việc.” Vân Sơ không hỏi tới quân tình mà thương hại nói:
Không ngờ chút quan tâm đó làm Tô Trì nghẹn ngào dập đầu:" Đa tạ quân hầu, có điều quân tình thập vạn hỏa cấp, không thể chậm trễ."
Vân Sơ không mấy để ý:" Chẳng qua là người Thổ Phồn ý đồ với bốn trấn An Tây thôi, có phải chuyện gì to tát đâu. Nếu bọn chúng rời cao nguyên thì đừng hòng trở về."
"Quân hầu, Luận Khâm Lăng có giao hẹn với Bì Túc khả hãn, nay đại quân đang vượt qua núi Côn Lôn, không bao lâu nữa sẽ tới Vu Điền. 3000 người trong bộ của thần đi tiên phong, xuất phát từ ba tháng trước, nay toàn bộ trốn trong vương đình Hồi Hột." Thấy Vân Sơ chẳng hề sốt ruột, khiến người bao tin như Tô Trì cuống lên, lo y quá kiêu ngạo mà thua thiệt:
Hắn ở Thổ Phồn một thời gian rồi, rất khâm phục võ sĩ Thổ Phồn lên trận là tử chiến. Trong mắt hắn, quân đội Đại Đường tuy dũng mãnh, nhưng không có cái tinh thần liều chết như Thổ Phồn, Vân Sơ tuy dũng mãnh vang danh Trường An, nhưng Thổ Phồn không thiếu dũng sĩ đáng sợ như vậy.
Vân Sơ nhìn vương đình Hồi Hột bên trong dần ổn định lại, bảo Tô Trì:" Dẫn đường, chúng ta đi xem sao."
Tô Trì cắn răng nói:" Người Thổ Phồn còn chưa xuất hiện, chúng trốn trong sơn cốc, quân hầu cẩn thận."
"Bọn chúng vừa rồi không xông ra, bây giờ có ra cũng tác dụng gì, thống lĩnh đám người Thổ Phồn này chẳng thông minh gì." Vân Sơ nói xong đã thúc ngựa xuống sườn núi:
Y không hỏi tình cảnh của Hạ Lan Mẫn Chi làm Tô Trì khó mở miệng.
Khi Vân Sơ xuống hẻm núi thì nhân mã của Bùi Hành Kiệm đang chiến đấu, còn Ôn Nhu thì thong dong ngồi bên sông đóng băng, đập vỡ một cái hố, câu cá.
Vân Sơ chẳng để ý tới Vương Phương Dực đang chỉ huy nhân mã tiến hành tìm kiểm kiểu cuốn thảm, tới bên cạnh Ôn Nhu nói:" Loại sông này không có cá đâu."
Ôn Nhu quay đầu lại hỏi:" Vì sao?"
"Nước quá thấp, nên không đủ độ ấm."
Vân Sơ đang chỉ bảo kinh nghiệm cho Ôn Nhu thì Ôn Nhu kéo cần lên, không ngờ có con cá to bằng bàn tay, nó chưa cam tâm, không ngừng vùng vẫy, vảy bạc dưới ánh mặt trời lấp lánh rất đẹp mắt.
Ôn Nhu không lợi dụng thời cơ châm chọc Vân Sơ, hắn làm bộ mặt cao nhân không chấp phàm tục còn khó ưa hơn gấp bội, tiếp tục câu cá:" Vì ngươi thồi tù và khiến cả hai bên đều kinh hãi lao vào nhau chém giết, giờ thì Bỉ Túc khả hãn bị giết, Bỉ Túc Độc bị giết, đến ngay cả Độc Giải Chi đặc cần cũng chết. Người Hồi Hột không còn khả hãn nữa."
Vân Sơ không phục, đi xem con cá ngu ngốc kia, là cá thật, không có gì phải nghi ngờ, đá một phát cho nó bay lại sông băng:" Ta được tin có người Thổ Phồn trong vương đình Hồi Hột, sợ các ngươi không đề phòng bị thiệt nên không thể không thồi tù và."
Ôn Nhu gật gù:" Vậy thì là chuyện tốt, vương đình Hồi Hột chẳng cần giữ nữa."
Vân Sơ gọi Tô Trì tới, giao hắn cho Ôn Nhu, còn mình dẫn Tắc Lai Mã đang hớn hở đi tìm Bùi Hành Kiệm, vương quan của Hồi Hột khả hãn hẳn trong tay hắn.
Ôn Nhu từ xa thi lễ với Tắc Lai Mã, Tắc Lai Mã thì ngòi trên ngựa ôm ngực thi lễ, vì Vân Sơ không giới thiệu, hắn chỉ có thể làm thế.
Tắc Lai Mã nhìn người Hồi Hột bị người Đường lùa vào một chỗ, hưng phấn nói:" Nhi tử, người của con bắt được nhiều nô lệ quá."
Vân Sơ không muốn Tắc Lai Mã mất vui, chẳng thể nói quân Đường ở đây không phải do mình tiết chế, y không có quyền định đoạt số người này, chỉ ậm ừ cho qua.