Vân Sơ vào vương trướng đã được dọn dẹp, bên trong mùi máu tanh vẫn rất đậm, Bùi Hành Kiệm ngồi uy phong trên chiếc ghế phủ lông gấu, tay trái cầm lá cờ lớn, tay phải cầm vương quan.
Toàn thân hắn như bức tượng, ngồi đó không nói không rằng.
Trước mặt hắn là mấy chục quan viên Hồi Hột ăn mặc hoa lệ, Bùi Hành Kiệm không nói, những người này không dám động đậy.
Khi Vân Sơ đi vào, Bùi Hành Kiệm mới ngồi thẳng lên:" Người Thổ Phồn tới hả?"
Vân Sơ đứng ở cửa lều, thân thể cao lớn che mất ánh mặt trời, tạo thành bóng đen lớn trên mặt đất.
Đám quan viên Hồi Hột vội vàng quay đầu, bọn họ nhận ra ngay, võ tướng người Đường này địa vị không hề kém Bùi Hành Kiệm ngồi trên vương tọa.
Vân Sơ chẳng trả lời, đi thẳng tới bên Bùi Hành Kiệm, lấy vương quan khỏi tay hắn, nhìn một lúc lấy dao ra cậy viên lục bảo thạch khảm trên đỉnh, sau đó trả lại cho Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm bực mình ném vương quan đi:" Mất nửa giá trị rồi."
Vân Sơ cười:" Ngươi Thổ Phồn tới rồi đấy, chiến công mà ngươi kỳ vọng sắp tới."
"Người Thổ Phồn lúc nào không nhăm nhe Tây Vực, có gì lạ đâu, nếu Luận Khâm Lăng là kẻ biết dùng binh, ta hết sức kỳ vọng được đánh với hắn ở Tây Vực."
"Lần này phiền hơn, mục dân Thổ Phồn tìm được đường tắt qua núi Côn Lôn, đem so với trước kia phải vòng qua Đại Tiểu Bột Luật thì lộ trình thủ hẹp bảy phần."
Bùi Hành Kiệm mặt không đổi sắc:" Làm sao ngươi biết có lối tắt qua núi Côn Lôn?"
Vân Sơ giải thích:" Ở Chùa Kim Phật, Vân Na nhặt được một nữ hài toàn thân xem bức tranh màu sắc, nghe nói nữ hài này do quý nhân Thổ Phồn bồi dưỡng, đợi nó lớn lên thì lột da nó cho các pháp sư Bổn giáo Thổ Phồn."
Vải ở Thổ Phồn quá quý giá, nên họ thường vẽ tranh lên da cừu, da trâu, sau đó không rõ làm sao lại vẽ lên da người.
Có truyền thuyết kể rằng Tùng Tán Can Bố trúng độc thường chảy máu, ông ta dùng máu máu vè tranh thiên nữ. Tăng lữ Thổ Phồn và pháp vương Bổn giáo từ đó thích dùng thân thể người chế tác tranh.
Vân Sơ cũng đem chuyện gặp Tô Trì kể ra, trước đó chuyện của nữ hài kia còn chưa khiến y tin hẳn, giờ không cần nghi ngờ nữa.
Bùi Hành Kiệm gằn giọng:" Bảo sao khi ta dẫn quân tới, Hồi Hột vương không bố trí phòng vệ quá nhiều ở vương đình, lại đem võ sĩ phái tới đối đầu với Thạch Quốc."
"Ra là nhử ta lơi lỏng, rồi định dùng đám người Thổ Phồn kia đối phó với ta, bản thân trục lợi đây mà. Lối tắt đó ở đâu?"
Vân Sơ đoán:" Có thể tách núi Côn Lôn ra trừ thần chỉ có sông mà thôi, vậy ta nghĩ sông Khắc Lý Nhã ở Vu Điền là khả nghi nhất. Thế nào, tin tức này đáng một viên bảo thạch chứ?"
Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Đáng!"
Vân Sơ tung viên lục bảo thạch trong tay lên rồi bắt lấy:" Đi đây."
Bùi Hành Kiệm phất tay:" Không tiễn."
Một nùi không thể có hai hổ, đây là địa bàn của Bùi Hành Kiệm, Vân Sơ không muốn phải nhìn cái mặt thối của hắn làm việc. Tương tự, Bùi Hành Kiệm biết Vân Sơ lợi hại, song không muốn chia sẻ vinh quang với y.
Nên ít gặp nhau là cách chung sống hòa bình tốt nhất.
Đợi Vân Sơ từ trong vương trướng đi ra thì Tắc Lai Mã và Vân Na đã chọn cho mình rất nhiều nô lệ.
Vốn Vương Phương Dực lùa những người Hồi Hột này vào đây là để giết hết, sau đó đem thảm án này vu vạ cho người Thổ Phồn.
Kết quả không biết ở đâu ra một bà nương Hồi Hột chỉ đạo Vân Na, lại được Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề lựa chọn không ít nam nữ vô lệ vừa mắt.
Trong đó nữ nhân trong vương trướng Hồi Hột bị mẹ con họ vét trọn ổ. Vương Phương Dực nổi giận định đuổi họ đi, nhưng chưa kịp làm gì thì Pháp Hoa đại sư mặt vô cảm đi tới nó vài câu, hắn ngoan ngoãn ngậm miệng nhìn hai mẹ con nhà kia hớn hở bắt người như bắt cừu.
Khi Vân Sơ đi ra thì phát hiện Tắc Lai Mã bắt được một nghìn năm trăm nô lệ.
"Toàn là cừu đợi bị xẻo thịt, cứu được ai tốt người đó." Tắc Lai Mã miệng nhai đỗ tương, tay cho Đại Phì ngồi trên vai mình ăn, thi thoảng tay không cẩn thận bị răng cửa lớn của Đại Phì cắn phải thì đánh nó một cái.
Đại Phì không phản kháng, nó đang bận ăn.
Vân Sơ nhìn Tắc Lai mã mà hoang mang, trước kia Tắc Lai Mã chỉ biết ăn, đối với chuyện khác phản ứng rất chậm, có thể nói chẳng làm được việc gì ra hồn. Cho nên từ khi còn rất bé Vân Sơ đã không nghe lời Tắc Lai Mã.
Mấy ngày qua khi thực sự gặp chuyện, Vân Sơ mới nhận ra, Tắc Lai Mã là nữ nhân rất thông minh.
Có lẽ trước kia sống dưới Đại Tuyết Sơn, chẳng có cơ hội cho Tắc Lai mã thể hiện, ai nấy đều suốt ngày nghĩ cách lấp đầy cái bụng, cho nên Tắc Lai Mã chẳng biết làm gì trông rất ngốc.
"Na Cáp nói, nó có một thành trì đang xây dựng ..." Tắc Lai Mã thấy Vân Sơ rảnh rồi thì tới bên cạnh nói nhỏ:
"Ta còn muốn người Tắc sau này dựa vào Na Cáp sống, dù sao thì bọn họ yếu lắm rồi, chẳng tồn tại được lâu nữa. Người Hồ Hột sau chuyện lần này thì chẳng trông đợi được gì, cần chỗ dựa mới."
"Cái gì của Na Cáp cũng là của con, nếu hai đứa yêu thương nhau, thế là đều có một đám người để sai bảo."
"Nếu những người kia không chịu thì con cho họ ít tiền, nếu họ không cần tiền thì bảo Na Cáp đi nói. Nữ nhi của ta đẹp như thế, bọn họ nhất định sẽ thích .."
A Phàm Đề ở bên cạnh hậu hạ nghe an bài tinh diệu của Tắc Lai Mã như mê như say.
Da mặt Vân Sơ co giật, có ngốc mới dùng Vân Na đi làm mỹ nhân kế.
Cho Bùi Hành Kiệm mười lá gan thì hắn cũng không dám tiếp nhận mỹ nhân kế của Vân Na, chưa nói Huyền Trang đại sư sẽ trở mặt, Pháp Hoa đại sư sẽ hòa thân thành Kim Cương trợn mắt, Lý Hoằng chắc sẽ nổi điên.
Có điều đại kế quật khởi mà Tắc Lai Mã nói trừ đi phần lấy Vân Na ra làm mỹ nhân kế thì cái khác vẫn được.
Người Tắc vốn là cái bộ tộc không có sự kiên trì của mình, ai cho bú thì gọi mẹ. Chỉ cần Vân Sơ hô một tiếng, cái bộ lạc người Tắc sắp bị người Hồi Hột ép cho diệt tộc rồi, tất nhiên sẽ hớn hở nương tựa vào người Đường có đội quân hùng mạnh như Vân Sơ.
Tắc Lai Mã rất có lựa chọn dẫn đi rất nhiều nam nữ trẻ đẹp đẽ từ vương trướng.
Khi nữ tử trẻ đó kết hợp với nam tử trẻ người Tắc, nam tử trẻ kết hợp nữ tử trẻ người Tắc, chỉ cần 20 năm thôi, người Tắc sẽ khôi phục thời kỳ đỉnh thịnh.
Vân Sơ đem viên lục bảo thạch đưa Tắc Lai Mã.
Tắc Lai Mã tức thì cười ngoạc miệng, thiếu chút nữa thì quên luôn đại kế phục hưng bộ tộc.