Quân Đường chắn ngang qua cửa hẻm núi tới giờ vẫn chưa cho một ai đi qua, nói cách khác người Thổ Phồn ở ngoài không hề biết chuyện xảy ra ở vương đình người Hồi Hột.
Tô Trì nói, người Thổ Phồn đợi đêm nay, khi đại hội chúc mừng của người Hồi Hột tới lúc náo nhiệt nhất, sẽ tập kích.
Vân Sơ không hứng thú với chuyện này, Bùi Hành Kiệm cũng không muốn Vân Sơ nhúng tay vào chuyện của An Tây đô hộ.
Vân Sơ và Ôn Nhu dẫn binh mã của thương đội rời vương đình Hồi Hột, đi mất nửa ngày về tới Quy Tư.
Tắc Lai Mã thừa lúc Vân Na điên cuồng dùng nước nóng tắm rửa, thừa lúc Vân Sơ và Ôn Nhu bàn việc, ngay trong đêm nàng cưỡi ngựa đi mất. Đi theo nàng còn có Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề.
Mới đầu Tắc Lai Mã muốn lừa A Phàm Đề đi cùng mình, A Phàm Đề nghe xong thấy chuyện này thế nào cũng phải kéo theo vương nhà mình, thế là ba người thương lượng một phen, thấy việc này rất khả thi.
Thế là bọn họ rời Quy Tư, tới thẳng bộ lạc người Tắc.
Đợi Vân Na được nữ nô giúp đỡ khó khăn lắm mới tắm rửa sạch sẽ, không còn chút chấy rận nào cũng muốn đem Tắc Lai Mã luộc sạch một phen. Nhưng tìm mãi không thấy mẫu thân đâu mới có người nói với nàng là Tắc Lai Mã dẫn đám Tiêu Ngọc Hoa, A Phàm Đề tới bộ lạc người Tắc rồi.
Vân Na vội vàng chạy tới phòng ca ca kể chuyện, Vân Sơ đứng bật dậy, nhưng y ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, hỏi Ôn Nhu và Chung Quỳ đối diện:" Các ngươi thấy nếu Vân Na có một bộ lạc lớn, liệu có xảy ra vấn đề gì có dự đoán không?"
Ôn Nhu trầm mặc một lúc rồi nói;" Chỉ cần ngươi không dính dáng vào thế lực này, bên cạnh Vân Na tự phát xuất hiện một bộ tộc bảo vệ không phải là chuyện xấu."
Chung Quỳ cũng nói:" Mỗi bộ tộc trên nghìn người sống ở đâu đều do triều đình an bài, nếu những người này theo Vân Na, thuộc hạ thấy không sao cả."
Ôn Nhu nói thêm:" Nếu Vân Na có một bộ tộc để dùng, sau này làm việc ở Tây Vực làm việc thuận tiện hơn nhiều."
Vân Sơ suy nghĩ một lúc rồi chắp tay:" Nếu hai người đều đã đồng ý thì làm sao đưa những người này tới Sơ Lặc Đại Tuyết Sơn ( Mộ Sĩ Tháp Canh Phong - Muztagh Ata), phải nhờ vào hai người."
Ôn Nhu ngạc nhiên, năm nay hoàng đế thiết lập Sơ Lạc đô đốc phủ dưới Tuyết Sơn, nơi này đặt trọng binh một chiết trùng phủ, đô đốc Vương Thế Kiệt cũng là một mãnh tướng ở Đại Đường.
Càng nghe nói Con khỉ già đã bố trí ở Tây Vực nhiều năm, phật quốc ở Tây Vực đã xây xong quá nửa.
Đúng lúc như vậy mà Vân Sơ lại đi, Ôn Nhu cau mày:” Có chuyện gì? Ngươi định hành động một mình à?"
Vân Sơ là thế, một khi y định làm gì, quyết định có thể đưa ra trong khoảnh khắc:" Ta muốn tới xem Thạch Quốc thế nào, cũng muốn tới tận cùng phía tây xem Đại Thực có cường đại như vương tử Ti Lộ Tư nói không?"
"Người Đại Thực đã xâm nhập vào Thạch Quốc truyền giáo rồi, thậm chí đã tới cả Trường An, chúng ta sớm muộn cũng phải tiếp xúc với chúng, vậy mà tới giờ chúng ta chưa biết gì cả."
"Trước kia còn định mọi người cùng nhau đi, nhưng sự phát triển của Vân Na ở Tây Vực vượt xa dự đoán của chúng ta. Như ngươi đã nói đấy, chỉ cần ta không dính dáng tới chuyện Vân Na gây dựng thế lực sẽ không có chuyện gì, vậy thì ta đi. Chuyện ở đây nhờ các ngươi."
Ôn Nhu thấy Vân Sơ đã quyết, hơn nữa giải quyết như thế không tệ, thì bảo Chung Quỳ:" Ngươi đi cùng đi, chuyện ở Sơ Lặc thì một mình ta ứng phó là được."
" Có điều ta phải nói với ngươi, đề phòng Bùi Hành Kiệm, hắn biết mục đích của chúng ta là đi tìm kho tàng phục quốc của Ti Lộ Tư. Nhưng hiện khống chế chặt chẽ Ti Lộ Tư, cũng chưa từng thảo luận với chúng ta về chuyện này, không rõ định làm gì."
Vân Sơ đứng dậy cười ha hả:" Ngươi cứ hay hao tổn đầu óc vào chuyện không cần thiết, ta đi hỏi thẳng Bùi Hành Kiệm là xong. Ta thấy tên này hiên rời xa Trường An, gan hẳn to ra một ít rồi."
Ôn Nhu đánh mắt với Chung Quỳ, hàm ý rõ ràng, đã biết vì sao ngươi phải đi theo chưa? Kẻ gan to ra không chỉ có mỗi Bùi Hành Kiệm.
Tắc Lai Mã đi được ba ngày liền có thám báo về nói: Tắc Lai Mã đang du thuyết người Tắc, hiệu quả rất tốt, một số bộ lạc đã bắt đầu thu dọn hành trang theo Tắc Lai Mã rồi.
Ngày thứ tư Bùi Hành Kiệm quay về, trong lòng hắn bế một đứa bé Hồi Hột bốn năm tuổi.
Nhìn Vân Sơ đứng ở cổng thành nghênh đón mình, Bùi Hành Kiệm liền giơ cao đứa bé lên, khoan khoái hô to:" Vân Sơ, sao còn không mau mau tới tham bái Đại Đường vũ vệ tướng quân, Hồi hột khả hãn."
Vân Sơ hừ một tiếng:" Có chắc không đấy, ta thấy đứa bé đó giống ngươi lắm."
Bùi Hành Kiệm hết hồn, vội giao đứa bé đó cho tùy tùng bên cạnh, không dám khoe khoang nữa, đi tới kẹp cổ Vân Sơ:" Ngươi đừng nói lung tung, chuyện này truyền đi, không chỉ ta gặp vấn đề mà còn ảnh hưởng tới chiến lược của Đại Đường ở Tây Vực."
Chiến lược cái rắm, Vân Sơ gỡ tay hắn ra, không biết tính hình của Tiết Nhân Quý ở Bắc Đình đô hộ phủ ra sao chứ từ hành vi của Bùi Hành Kiệm ở An Tây cho thấy, hắn xử lý chuyện ở Tây Vực rất tùy tiện.
Ý chỉ của hoàng đế thì phải chấp hành chính xác, nhưng ý chỉ chẳng qua là phương châm lớn, đến khi cần quan viên Tây Vực cần thủ đoạn mềm mỏng tinh tế thì họ làm quá thô sơ tùy hứng.
Chuyện này không thể trách được, ở Tây Vực, quyền lực của võ tướng vượt xa quan văn. Thêm vào sức ước thúc của triều đình kém, võ tướng thích nhanh gọn nên thủ đoạn thô bạo hoành hành khắp Tây Vực.
Hồi Hột vương bị giết, lượng lớn quan viên, huân quý bị thanh trừng, Bùi Hành Kiệm lại chỉ kiếm một đứa bé lên làm Hồi Hột vương, bá đạo thì bá đạo đấy, nhưng cũng gieo xuống hạt giống thù hận trong lòng người Hồi Hột rồi.
May là bây giờ Bùi Hành Kiệm còn cường đại, quân An Tây cũng cường đại, đủ chấn nhiếp người Hồi Hột không dám làm bừa, nhưng sự áp chế này chỉ có tác dụng nhất thời. Một khi sức mạnh của người Đường ở Tây Vực suy yếu, Vân Sơ tin, người đầu tiên tạo phản là người Hồi Hột.
“Hôm nay đứng đây đợi ta làm gì?” Bùi Hành Kiệm có chút đề phòng, quan hệ hai người bọn họ chưa bao giờ thực sự tốt đẹp, từ ngày đầu gặp nhau đã thế:
Vân Sơ không vòng vèo, lấy ra một túi gấm:” Cẩm nang diệu kế, có thể giúp người an định Tây Vực, ít nhất có thể vỗ về người Hồi Hột.”
"Trước kia ta hỏi kế ngươi, ngươi lảng tránh, hôm nay vì sao chủ động hiến kế cho ta?" Bùi Hành Kiệm nghi ngờ:
Vân Sơ thở dài:” Ta sắp đi một chuyến, giúp ta chiếu cố cho Vân Na …”
Bùi Hành Kiệm chưa đợi Vân Sơ nói hết đã giật ngay lấy cái túi gấm, chỉ cần tên này xéo đi là ổn:” Đồng ý!”