Thư của Ôn Nhu khác hẳn của Vân Sơ, nói tới ảnh hưởng của đại kế của bệ hạ với hào môn thế gia, cùng với phản ứng có thể có của hào môn.
Phần đầu thư không khác của Vân Sơ là bao, ra sức tán dương tầm nhìn trí tuệ của hoàng đế khi bố trí Tây Vực, thể hiện may mắn của mình được sống dưới thịnh thế, quân vương anh minh thần võ.
Đoạn sau Ôn Nhu kiến nghị với lão tổ làm sao có thể tham gia vào kế hoạch lớn của hoàng đế, từ đó lấy được lợi ích hợp lý hợp pháp cho Ôn gia.
Đoạn cuối Ôn Nhu quyết đoán cho rằng, chính sách của hoàng đế ở Tây Vực không hề xung đột với lợi ích Ôn gia, lại tán dương một hồi hoàng đế tính toán sâu xa lại cân nhắc tới lợi ích của thế gia, hỏi kế lão tổ mình phải theo sát bước chân của hoàng đế thế nào.
Lý Trị càng đọc càng dễ chịu, đoạn cuối đọc lại lần nữa.
Uống hết hai bầu rượu gạo, xem hai bản văn chương đặc sắc, Lý Trị xem tấu chương còn lại không khác gì nhai rơm, bực tức ném đi.
"Anh tài thiên hạ sao ít ỏi như vậy, chỉ dăm ba người dùng được, còn lại chỉ là hạng tầm thường ..."
Cảm thán xong Lý Trị đi giày vào, bước ra ngoài thềm Thái Cực Điện.
Nắng lên sau tuyết lớn làm thành Trường An rực rỡ hẳn lên, từng cột khói bếp bốc lên làm Lý Trị thấy một không bình yên hoan lạc.
Tả Xuân vội vàng chạy ra, khoác áo choàng cho hoàng đế, Lý Trị hỏi:" Tây Vực có gì mới không?"
"Dạ, phía Thổ Phồn truyền tin, Luận Khâm Lăng phát hiện ra trong núi Côn Lôn có đường thông tới Vu Điền Tây Vực, đã phái quân đi ba tháng rồi."
"Đi đi, tốt lắm, mấy tướng quân giỏi nhất của trẫm đều ở Tây Vực, để trẫm xem, rốt cuộc là Luận Khâm Lăng lợi hại hay tướng quân của trẫm lợi hại. Bọn chúng nếu ngay cả một tên Luận Khâm Lăng vất vả viễn chinh mà cũng không đối phó được thì uổng công trẫm đánh giá cao rồi."
Lý Trị cười lạnh:" Còn gì nữa không?"
Tả Xuân nhỏ giọng nói:" Phật nữ Vân Na ở Cao Xương lập đàn giảng kinh, khiến vạn dân triều bái, không ít người nguyện vứt bỏ nhà cửa, đi theo phật nữ."
"Nói với Trương Đông Hải, khống chế Phật môn ở Tây Vực, đừng để đi quá giới hạn."
"Bệ hạ, trọng trách thế này e không phải Trương Đông Hải có thể làm được."
Lý Trị cúi đầu nhìn cảnh tượng Trường An hưng thịnh, nói:" Giao cho Vân Sơ định đoạt đi, trẫm tin y không thiên vị."
Tả Xuân lòng giật đánh thót, để Vân Sơ đi đánh giá hành vi của muội tử Vân Na ở Tây Vực có hợp lý không, đây là chuyện vô cùng không hợp lý. Ông ta muốn nhắc nhở hoàng đế, Vân Sơ chiều chuộng đứa muội tử này tới mức vô độ rồi, phải tránh đi mới đúng. Nhưng phát hiện hoàng đế có vẻ không quá để ý chuyện này thì không dám nói nữa, vì điều này cho thấy bệ hạ cực kỳ tin tưởng Vân Sơ.
Đây chẳng phải dấu hiệu quyền thần mới xuất hiện sao?
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà mình không biết? Thái độ của hoàng đế với quan viên thay đổi lớn như vậy, thân là đầu não của mật điệp lại không biết nguyên do, Tả Xuân cực kỳ bất an.
Thời tiết rất lạnh, ngoài trời có thể nói đã lạnh tới mức căn bản không cách nào chịu được, nước ao sen đã đóng băng dày, những nhà quyền quý nuôi cá cảnh trong ao đều phải vớt lên mang vào phòng nuôi ở chum, tất nhiên với những ao không đủ sâu, băng có khả năng đóng tận đáy mới phải làm như vậy.
Vậy mà thái tử Lý Hoằng tựa hồ chẳng biết lạnh là gì, nó không mặc áo choàng lớn, toàn thân trên dưới chỉ có một bộ thanh sam. Nếu không phải dáng đi như rồng như hổ, chẳng ai liên hệ tiểu thiếu niên này với thái tử.
Có những người phải mặc long bào vào mới thành hoàng đế, với Lý Hoằng mà nói, hắn mặc cái gì cũng là miện phục của thái tử.
Từ ngày một mình xử lý vụ người Đại Thực ám sát, tiện thể thanh trừng thái tử lục soái, Lý Hoằng tự tin hơn rất nhiều, những chuyện trước kia nó không dám nghĩ tới, giờ ngang nhiên làm rồi.
Như lúc này đây Lý Hoằng vừa mới tan học, nách còn kẹp một cuốn sách, để đầu trần, tóc cũng chẳng búi lên, tùy tiện buộc cái đuôi ngựa, cứ thế tiến cung. Nó đi qua đâu là mọi người cúi đầu tới đó, không vì thái tử còn nhỏ mà có chút xem nhẹ nào, sự kiện say rượu nói linh tinh trước kia đã bị hóa giải hết.
Con gấu lớn đang lăn lộn nghịch tuyết, vừa thấy thái tử một cái liền định bỏ chạy, bị thái tử thân thủ mẫn tiệp bắt được, nhảy lên lưng nó.
Con gấu ngốc cứ thế chạy vòng tròn không biết phải làm sao, Lý Hoằng ngồi trên lưng cười khanh khách.
Mặt đất quá trơn, con gấu ngốc quá béo, không khống chế được thân thể xô vào cái cây, làm tuyết rào rào đổ lên người, vùi nó chỉ còn cái đầu to nhô ra ngoài hướng về phía Lý Trị kêu ư ử cầu cứu.
Lý Trị tức giận mắng Lý Hoằng đã nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng gấu:" Bao tuổi rồi còn nghịch ngợm thế?"
Lý Hoằng vui vẻ tới bên cạnh Lý Trị, phả ra làn hơi trắng, xoa xoa tay:" Hai năm nữa thôi là không được rồi, nhân lúc phụ hoàng còn tha thứ được, hài nhi nghịch ngợm một chút."
Lý Trị nhìn nhi tử đã cao tới vai mình, cởi áo lông khoác lên người nó, vờ giận;" Trời tuyết lớn sao mặc mong manh như vậy?"
Lý Hoằng khoác áo choàng lại cho phụ thân, bật nhảy tại chỗ còn lộn nhào một vòng, vỗ ngực nói:" Phụ hoàng thấy nhi tử nào tráng kiện như vậy chưa?"
Lý Trị bĩu môi:" A tổ con có sức bắt hổ bắn gấu, cuối cùng chẳng phải ốm bệnh trên giường bao năm."
"Lý gia chúng ta khí huyết quá vượng, tuổi cao một chút là phải chịu khổ bởi chứng đau đầu. Phụ hoàng mấy năm qua tổng kết ra được cách hóa giải, chứng bệnh này không phải thân thể cường tráng là có thể tiêu trừ. Ngược lại đừng vận động mạnh, hoạt động chủ yếu là để thư giãn gân cốt, nên ăn nhiều rau, thịt thì chủ yếu là ăn cá, sẽ trì hoãn bệnh phát tác."
Lý Hoằng chép miệng:" Cá nhiều xương, chẳng có mùi vị gì, ăn lại chẳng no, hài nhi không thích."
Lý Trị giơ tay bợp Lý Hoằng một phát:" Thứ này với con mà nói là thuốc, sau này ăn nhiều vào, bớt tới phường Tấn Xương ăn thứ mỡ màng đi, không có lợi gì đâu."
Lý Hoằng bị phụ hoàng đánh chẳng sợ, còn ở bên lẩm bẩm:" Phụ hoàng ăn như gấu khoang ấy, cứ thế này có khi còn gặm trúc."
Lý Trị nhìn nhi tử mặt mày không khác gì mình, thở dài:" Đợi bệnh tật tìm tới con thì con sẽ biết rau củ tốt thế nào."
"Được rồi, từ hôm nay trở đi hài nhi mỗi ngày sẽ ăn sống một củ măng."
"Măng chưa nấu đắng chát khó ăn ..."
Chưa đợi Lý Trị nói hết, Lý Hoằng đã kinh hãi thốt lên:" Vậy là phụ hoàng bắt chước nó gặm măng sống rồi à?"
Lý Trị giơ chân đá thẳng vào mông Lý Hoằng, nó mượn lực trượt đi trên mặt tuyết, tung mình lộn người qua bồn hoa, cười khanh khách chạy mất, phương hướng là Lưỡng Nghi điện.
Nhìn nhi tử bừng tràn trề sinh lực như thế, mặt Lý Trị hiện lên nụ cười, nói với Tả Xuân:" May nó là nhi tử của trẫm, nếu là nhi tử của thái tông hoàng đế, ăn một trận roi là nhẹ."
Tả Xuân cười nịnh:" Bệ hạ là người ít bị mắng bị đòn nhất."
Lý Trị thở dài:" Trẫm thà không có hoàng vị, cũng hi vọng cha hiền con hiếu, cả nhà hòa thuận."
Tả Xuân không cần biết hoàng đế cảm xúc nhất thời, nói cho có hay thật lòng, vội vàng khom người:" Thái tử hiếu thuận, bệ hạ đã thực hiện rồi ạ."
(*) Trên lịch sử Lý Trị rất yêu thương Lý Hoằng, hình như là trường hợp duy nhất thái tử mất lại được hoàng đế truy phong con mình làm hoàng đế, đủ thấy thương xót ra sao.