Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 801 - Q4 - Chương 044: Trái Tim Đế Vương Của Lý Hoằng. (1)

Q4 - Chương 044: Trái tim đế vương của Lý Hoằng. (1) Q4 - Chương 044: Trái tim đế vương của Lý Hoằng. (1)

Lý Hoằng rời Thái Cực Điện tới thẳng Lưỡng Nghi Điện, vừa đi vừa thoăn thoắt búi lại tóc, lấy ra một cái vòng vàng cố định ngay ngắn trên đầu, tất nhiên không thể so tóc bùi chải cẩn thận, nhưng ít nhất nhìn bề ngoài cũng chỉnh chu rồi.

Chân nó thoăn thoắng xuyên qua vô số cung điện, dọc đường không thấy chút tuyết nào. Tuyết ở Thái Cực Điện chuyên môn để lại cho phụ hoàng, để sau khi tuyết ngừng rơi dẫm lên nghe tiếng bẹp bẹp.

Mẫu hậu không có thói quen đó, không thích mặt đất ướt, càng không thích băng tuyết trơn trượt. Cho nên tuyết trong Lưỡng Nghi Điện được quét dọn sạch sẽ.

Lý Hiển béo ú đáng yêu đã hơn hai tuổi rồi, đang một mình lẫm chẫm chạy quanh điện, tay giang ra đuổi bắt bụi trong cột sáng chiếu vào qua tấm kính gắn cửa sổ, tự chơi tự cười một mình, thế giới trẻ thơ luôn đặc sắc như vậy đấy. Còn Lý Đán cung béo tròn đang yêu thì còn đang nằm nôi, cứ nỗ lực cho chân vào mồm.

Vũ Mị ngồi sau bàn, vừa mới đặt một văn thư dày xuống thì nghe thấy tiếng thỉnh an của Lý Hoằng, nàng bực bội phất tay. Xuân ma ma liền đi mở cửa cho Lý Hoằng vào.

Lý Hoằng đi vào, không bừa bãi như ở chỗ phụ hoàng, trước tiên thi lễ với mẫu hậu, đợi mẫu hậu đáp rồi mới đứng thẳng lên, đặt cuốn Ngũ kinh chính nghĩa lên bàn, xoay người bế Lý Hiển vừa đuổi tới, bế nó lên nói:" Gọi đại ca đi."

"Ại a." Lý Hiển ngọng nghịu gọi, hơn hai tuổi rồi mà nó còn chưa nói sõi, cười chảy dãi, trông rất ngốc:

Lý Hoằng lấy ra một cái kẹo mạch nha mềm cho vào miệng nó, vỗ cái mông cong như đít vịt:" Lần nào cũng làm ra vẻ đáng yêu, lừa kẹo của ca ca."

Vũ Mị cầm cuốn Ngũ kinh chính nghĩa lên, thấy ở chỗ trống Lý Hoằng viết rất nhiều bình luận của mình, cau mày:" Con không thể trả lời quy củ được sao, cứ phải thêm suy nghĩ riêng của mình vào như thế?"

Lý Hoằng lấy cái chân khác của Lý Đán cho vào mồm nó, đứa bé này toàn gặm một chân, mưa móc phải đều mới tốt.

Nghe mẫu hậu trách móc, Lý Hoằng cười nói:" Khổng Dĩnh Đạt biên soạn Ngũ kinh chính nghĩa là vì thông nhất đáp án, thống nhất tư tưởng cho học tử tham gia khoa khảo, chuẩn bị sau này làm quan."

"Con mà cũng nghĩ như bọn họ thì làm sau thành hoàng đế của họ?"

Vũ Mị trừng mắt một cái, nhưng không thể bảo Lý Hoằng nói sai, đặt sách xuống nhìn Lý Hoằng chơi với đệ đệ.

Lý Hiển đã hơn hai tuổi, so với lúc Lý Hoằng hơn hai tuổi thì ngốc vô cùng, trừ ăn ra thì không biết gì hết, nói còn chẳng sõi.

Lý Đán tuy mới chỉ gần một tuổi, song với kinh nghiệm nuôi con của mình, nàng khẳng định đứa này cũng kém xa Lý Hoằng.

Trong hoàng gia, chỉ khi nào ca ca cường đại, thêm đệ đệ kém cỏi nhu nhược, mới xuất hiện cảnh tương thân tương ái.

Nếu mà đệ đệ quá thông minh, quá cường đại thì hỏng rồi, huyết án Huyền Vũ Môn mới nhất định sẽ xảy ra.

Vì thế Vũ Mị không kỳ vọng gì vào hai đứa nhi tử này, chỉ mong chúng bình an lớn lên thôi.

Có một nhi tử tài học, tài hoa, trí tuệ siêu quần cùng nghị lực hơn người như Lý Hoằng là đủ rồi.

Một đứa bé mười một tuổi đã có thể tay không đấm vỡ hũ gốm đen, kéo cung hai thạch, trong vòng trăm bước bắn đâu trung đó. Thậm chí còn có thể buông dây cương khi ngựa phi nước kiệu để bắn cung, đây là bản lĩnh xạ kỵ mà hoàng thất Lý Đường rất coi trọng.

Đọc sách lại càng là sở trường của Lý Hoằng, chẳng những thuộc sách, còn hiểu sách, phê phán sách. Ở phương diện này Lý Trị không phải là đối thủ, Vũ Mị càng kém quá xa.

Thế nhưng làm Vũ Mị vừa lòng nhất là đứa bé này quá giỏi lớn, tuổi tăng thêm, nó càng giống phụ hoàng nó.

Nhất là lông mày, càng giống tới quá đáng, hai cha con này có lông mày khác người thường, phần đầu thì rất thẳng, đến đuôi thì uốn lên, như đuôi cá vậy.

Chỉ hai người có kiểu lông mày này, còn Lý Hiển, Lý Đán đều không có, về phần những hoàng tử khác như Lý Hiền, Lý Thượng Kim thì tướng mạo càng khác Lý Trị rất nhiều.

Từ sau khi hoàng đế sắc phong Lý Hoằng làm thái tử, người khắp thiên hạ cơ bản đã nhận định nếu Lý Hoằng không chết yểu, không tự tìm đường chết thì nó là hoàng đế tiếp theo chắc như đinh đóng cột.

Vì thế Vũ Mị thấy phải quản giáo tốt đứa nhi tử này mới được, Lý gia họ xuất hiện đủ thứ khốn kiếp rồi, nhưng chưa bao giờ có phế vật. Mấy nhi tử đã chết của thái tông hoàng đế, có ai không là nhân kiệt một đời, tính ra Lý Trị là người kém nhất.

Lý gia chưa bao giờ thiếu người tài hoa, cái thiếu là thiếu người có thể bình tâm chờ đợi.

Chỉ cần Lý Hoằng xuất hiện chút dã tâm nào, Vũ Vị sẽ bóp chết ngay, nàng chuẩn bị trước cho cả chuyện này rồi.

Lý Hoằng mỗi tay nhấc một đứa đệ đệ luyện tập, hai đứa bé cũng thích chơi với ca ca, cười không dứt.

Nhìn có vẻ Lý Hoằng đối xử với hai đứa đệ đệ thô bạo, nhưng Vũ Mị biết, nó rất thích đám đệ đệ, nó bắt nạt thì được, người khác đụng vào, nó sẽ nổi điên:" Nói đi, lần này con tới đây làm gì?"

Lý Hoằng lập tức đặt hai đứa nhóc vào chỗ của chúng, mặt nhăn nhó:" Mẫu hậu, nhi tử của người nghèo quá."

Vũ Mị cười nhạt:" Sao, cái túi tiền đi Tây Vực rồi nên chạy tới đây khóc lóc hả?"

"Hài nhi có phải tiểu bạch kiểm ăn cơm nhão đâu, mượn người ta tiền phải trả, còn là vay nặng lãi, vay một phải trả mười."

"Nếu Vân Na không có dáng vẻ người Hồ thì số tiền đó không phải trả nữa, chỉ cần tùy tiện cho vị trí vương phi là Vân gia lãi lớn." Vũ Mị tiếc lắm, nàng rất thích Vân Na, chẳng có tí tâm cơ xấu nào, lại lắm tiền, có địa vị, khi cần có thể lấy ra lung lạc Phật môn, đúng là lãi lớn:

Lý Hoằng nghe mẫu hậu nói thế thì không vui:" Vân Na tỷ không phải để trao đổi mua bán."

Vũ Mị nhìn bộ dạng nhi tử như thế càng tiếc cho Vân Na, nếu Vân Na là Hán gia nữ, thì vị trí hoàng hậu của Lý Hoằng có khi cũng vươn tới được.

Về phần Vân Na hơn Lý Hoằng sáu tuổi thì không thành vấn đề, nàng hơn Lý Trị bốn tuổi.

Lý Hoằng thấy mẫu thân không nói nữa thì ngồi xuống bên cạnh:" Phương Tấn Xương bắt đầu nấu thịt rồi, đáng thương cho Đông cung con, chỉ biết chảy nước dãi mà nhìn thôi."

"Chút tiền bán rau củ, bán hạt giống của con căn bản không đủ để mua thịt cho chúc quan của Đong cung."

Vũ Mị cố tình nói:" Chúc quan của con ai chẳng có bổng lộc, không cần con phát tiền lung lạc nhân tâm, với lại bây giờ con lung lạc nhân tâm vẫn còn sớm lắm. Hiện giờ chúc quan của con vẫn đang đổi từng đợt một, đợi khi nào chúc quan của con thực sự cố định rồi mới lung lạc cũng chưa muộn."

Lý Hoằng không nói gì cả, cứ như thế nhìn chằm chằm mẫu hậu, xem xem mẫu hậu mình còn bao nhiêu thủ đoạn đem ra lừa kẻ ngốc.

(*) Có vẻ truyện viết theo hướng Lý Hiền là con của Vũ Thuận tỷ tỷ của Vũ Mị tức Hàn quốc phu nhân, khi đó Vũ Mị giả mang thai, để Lý Trị có thể đón đứa bé này vào cung.

Lý Hiền cũng thông minh kiệt xuất, nhưng có thú vui tao nhã là chuyên chọc giận Vũ đế, nên kết cục …

Bình Luận (0)
Comment