Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 802 - Q4 - Chương 045: Trái Tim Đế Vương Của Lý Hoằng. (2)

Q4 - Chương 045: Trái tim đế vương của Lý Hoằng. (2) Q4 - Chương 045: Trái tim đế vương của Lý Hoằng. (2)

Vũ Mị biết chiêu này không lừa được nhi tử, che miệng cười:" Sắp Tết rồi, lại thêm một tuổi, đúng là không dễ lừa nữa. Nói đi, con định phát tiền thế nào?"

Lý Hoằng chỉ đợi có thế, nói ngay:" Lần này mẫu hậu đừng hòng dùng trân châu vỡ, đá quý nứt, còn cả gấm lụa bị mốc trong kho lừa con. Nhi tử của người lớn rồi, biết tiền mới đáng tin nhất."

Vũ Mị cười càng dữ, suýt thì không giữ nổi nghi thái hoàng hậu, bao năm qua nàng làm thế thật, mỗi lần Lý Hoằng rụt rè tới tìm nàng hỏi tiền, nếu nàng không lấy mấy lý do đẩu đâu đuổi đi, thì cho nó ít đồ nát, lần nào nó cũng hớn ha hớn hở nhận đống đồ vô giá trị mà đi. Năm nay nó lớn hơn, khác nhiều rồi, Vũ Mị bĩu môi:" Sao lại hẹp hòi thế?"

Lý Hoằng quyết lần này không để mẫu hậu lừa nữa, tuyên bố:" Nói tới tiền phải hẹp hòi, nói tới chí hướng phải rộng lớn, đó là điều con lĩnh ngộ được."

Vũ Mị thu lại nụ cười, bắt đầu nghiêm túc hơn:" Kiếm tiền là một học vấn, nhưng tiêu tiền thế nào còn là học vấn cao hơn, tiêu ra sao, tiêu ở đâu, con có hiểu không?"

"Nếu mẫu hậu phát cho con một vạn thì con sẽ dùng thế nào?"

Lý Hoằng tức thì ngây ra mất một lúc, nó còn chưa được học kiến thức cao cấp này, tất nhiên rồi, nó đã bao giờ có tiền đâu mà quan tâm tới chuyện phải tiêu tiền ra sao? Nói ra người ta cười cho gãy răng.

Thoáng suy nghĩ Lý Hoằng nói:" Phát hết, phát cho tất cả mọi người."

Vũ Mị cười thầm trong lòng, còn non lắm, xem ra năm nay vẫn chưa phải đưa tiền cho nó rồi, giọng bâng quơ kỳ thực đang gài bẫy:" Cứ thế mà phát đi, không cần quy củ gì à?"

Lý Hoằng lắc đầu:" Cần gì quy củ ạ, sắp tới Tết rồi, con chỉ muốn trên mặt mỗi người ở Trường An có thêm nụ cười trên mặt. Con chưa thể làm được điều ấy ở Trường An thì làm ở Đông cung, chỉ cần họ thêm nụ cười là mục đích của con đạt được rồi."

Câu trả lời đơn giản nhưng nằm ngoài dự liệu của Vũ Mị, nhất thời lòng có chút hoang mang, cách tiêu tiền của nó đúng là ngu ngốc nhất, nhưng mục đích lại có vẻ không tệ.

Cho nên nàng nhất thời không biết dẫn dắt nhi tử theo hướng nào, chỉ trích hay khuyên khích nó? Vũ Mị nhất thời không có câu trả lời, nàng luôn cẩn thận dạy dỗ Lý Hoằng nên không tùy tiện quyết định, cân nhắc chút nói:" Con về trước đi, mai mẫu hậu sẽ trả lời con."

Lý Hoằng đứng dậy thi lễ:" Hài nhi mai tới thỉnh an mẫu hậu."

Suốt cả ngày Vũ Mị suy nghĩ những lời nói với nhi tử, đến tối dùng cơm với Lý Trị, nàng kể chuyện này với hắn.

Lý Trị nghe rất chăm chú, thấy Vũ Mị lo lắng mỉm cười:" Hoằng Nhi làm rất tốt."

"Tốt chỗ nào chứ?" Vũ Mị mặc dù bất kể trí tuệ, thủ đoạn đều hơn xa Lý Trị, nhưng luận tới học thức, nàng không thể so với một hoàng tử được dào tạo chính thống:

"Nó có một trái tim đế vương." Lý Trị cười to:" Tiền cho thần dân, dùng vào mua sắm thường ngày, không bị nó ăn chơi lãng phí, đấy là điều tốt."

"Thiên hạ này là của trẫm, thần dân là của trẫm, nếu có thể dùng vạn quan tiền mua nụ cười của bách tính Trường An, số tiền này rất đáng giá."

"Vũ Mị, nàng tới giờ vẫn chưa đem bản thân và thân dân thiên hạ coi là một thể, nên mới tính toán được mất. Hoằng Nhi không nghĩ thế, trong mắt nó, số tiền này nó tiêu hay thần dân tiêu cũng như nhau, đó là điều đáng quý."

"Tiền lại không bị hỏng, nó lưu truyền ở Đại Đường, từ tay người này tới tay người khác, cuối cùng quay về lại quốc khố."

"Nó chưa biết suy nghĩ như thế nhưng theo bản năng làm thế, đó là trái tim đế vương của Hoằng Nhi."

tuy Lý Trị nói về Lý Hoằng, nhưng Vũ Mị trầm ngâm, nàng suy nghĩ kỹ những lời này.

Cùng lúc đó thái tử Lý Hoằng đi chơi rồi.

Trong các phường thị của Trường An, Lý Hoằng chỉ thích tới phường Tấn Xương, vì ở đó, tất cả mọi người đều thấy nó từ nhỏ, nó không cần phải đóng đủ mọi vai, thoải mái là chính mình.

Thời gian trước Tết, phường Tấn Xương luôn đóng cửa, người ngoài không vào được.

Vì lúc đó phường Tấn Xương là một công xưởng khổng lồ, trong phường phải chuẩn bị đủ hàng hóa để bán hết Tết Nguyên Tiêu, nên không rảnh chiêu đãi người ngoài.

Thêm vào thời gian này Nhà ăn lớn chế tác đủ các loại thịt, bánh. Đại bộ phận thức ăn sẽ để lộ thiên, đợi đông lạnh sẽ đem đóng gói, chẳng may có kẻ nào mang ý đồ xấu thì hỏng.

Lý Hoằng ra ngoài có hai cỗ xe, lên xe nào đều là tùy hứng, bởi thế kẻ địch muốn tập kích Lý Hoằng vẫn có chút khó khăn.

Bây giờ nó tự biết thân phận mình quý giá rồi, ra ngoài không tùy tiện như trước nữa.

Có điều xe vừa vào phường Tấn Xương một cái là Lý Hoằng nhảy ngay ra ngoài, giải tán hết thái tử lục soái, chỉ cho hai hộ vệ thiếp thân đi theo.

Phường Tấn Xương lúc này đã bị bao phủ bởi mùi thịt luộc, mỗi ngày đều có vạn cân thịt được nấu, mùi thịt và múi gia vị kết hợp với nhau. Người dân Trường An đồn nhau, ở phường Tấn Xương ăn cơm không cần thức ăn, chỉ cần bê bát cơm ngửi mùi thịt đủ rồi.

Thực tế thi thoảng sẽ thấy có người phường ngoài bê bát cơm đứng dưới tường phường Tấn Xương ăn, hương vị thế nào người ta không nói, chỉ biết ai nấy mặt mày ngây ngất lắm.

Phường Tấn Xương lúc này có thể nói mỗi nhà là một cái xưởng, khi Lý Hoằng đi qua một nhà, ngửi thấy mùi tằng cao, nó liền đẩy cửa đi vào. Vừa vặn nhìn thấy nữ nhân và nam nhân trong nhà khiêng nồi lớn đổ tằng cao vừa hấp xong vào chậu gỗ.

Vì táo, nho khô, mứt hoa quả đều ở dưới đáy, chỉ có hấp tằng cao xong úp ngược vào chậu gỗ mới để lộ ra, như thế sẽ dễ bán.

Nam nhân trong nhà thấy thái tử điện hạ thì cũng không hoảng, lấy lá sen đã rửa sạch, xẻng gỗ khoét một miếng bánh đưa cho Lý Hoằng.

Lý Hoằng đã chuẩn bị thìa bạc từ trước, xúc một thìa ăn:" Táo ít quá, nho khô lại quá nhiều, năm nay nho khô rẻ, ngươi không thể lừa khách vậy chứ?"

Nam nhân trong nhà bê một hũ gốm đen ra, cẩn thận múc một thìa mật đường, phết lên bánh, cười lấy lòng.

Lý Hoằng khoét một miếng nữa ăn, gật gù:" Thế này mới đúng, không đúng, thế này ngươi định bán bao nhiêu tiền?"

Nam nhân cười giơ hai ngón tay lên, thấy thái tử không vui thì run run giơ năm ngón tay.

Lý Hoằng nhảy dựng lên:" Ngươi là tên bất lương, bán nhiều hơn năm ngoái ba tiền."

Nữ nhân ngượng ngịu nói:" Điện hạ, đương gia nhà thiếp thân nói là bán gấp ba lần ạ ..."

Lý Hoằng chửi bới cái nhà làm ăn bất chính đó, nhưng người ta không chịu hạ giá, nữ nhân còn lừa thái tử điện hạ ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Quen quá rồi ... Làm cho đám điêu dân này quên mất thái tử Đại Đường là sự tồn tại uy nghiêm cỡ nào.

Lý Hoằng nhoắng cái đã ăn hết tằng cao, dùng lá sen lau thìa bạc, thuận tay ném lá sen vào thùng rác bên đường.

Hai hộ vệ thiếp thân thấy thái tử bị người ta lừa ra khỏi cửa cũng không để ý, chỉ cần không có ý hại tới thái tử thì bọn họ không can thiệp, vì can thiệp vào, thái tử sẽ nổi giận.

Ở đây, thái tử cơ bản không coi mình là thái tử.

Bình Luận (0)
Comment