Tránh xảy ra chuyện lộn xộn, phường Tấn Xương chia làm hai khu vực rõ ràng, khu dân cư và khu kinh doanh.
Từ cổng phường nơi có con phượng hoàng lớn đi vào là đường chính, đi thêm một đoạn sẽ thấy cổng chợ, từ đây chia phường làm hai nửa rõ rệt, bên trái dẫn tới chùa Đại Từ Ân, Lậu Thất, nhà kho phường, hiệu thuốc, trường học, rừng trúc cùng Vân gia là bên cấm kinh doanh, cũng như hạn chế người ngoài qua lại, gương mặt lạ xuất hiện ở đây thế nào cũng bị tra hỏi.
Bên phải chính là chợ, Nhà ăn lớn, Khách sạn lớn, Quảng trường, sân mã cầu là nơi mở cửa kinh doanh, suốt ngày tưng bừng náo nhiệt.
Nhà nào phía bên trái, muốn kinh doanh có thể tới quảng trường bày sạp, thuê cửa hiệu.
Tuy quy hoạch như vậy tất nhiên có người được lợi, người thiệt thòi, nhưng không ai phản đối, đơn giản, trước nay phường Tấn Xương vẫn rất thô bạo, không chịu thì xéo nơi khác, vậy thôi.
Lý Hoằng lúc này đang lang thang khu kinh doanh.
Đi qua nhà bán bánh hạt dẻ, thái tử điện hạ lại lẻn vảo, lát sau đi ra có thêm gói lá sen đặt bánh hạt dẻ có rất nhiều cẩu kỷ.
Loại bánh này tên là Bánh hạt dẻ Tôn thần tiên, vì Tôn thần tiên nói, hạt dẻ vị ngọt tính ôn, dưỡng vị kiện tì, bổ thận tráng dương, hoạt huyết, là đồ tốt, nam nhân có tiền hay không cũng nên ăn nhiều vào.
Tôn thần tiên nói tới hạt dẻ thôi, lại còn nói một loạt công hiệu, nhưng nhà bán bánh này chỉ lấy đúng một công dụng ra nói. Lại còn thêm cẩu kỷ để công dụng bổ thận tráng dương được tăng cường, thế mới xứng cái tên Bánh hạt dẻ Tôn thần tiên.
Thực ra bánh hạt dẻ cho thêm cẩu kỷ vào thì chẳng còn thuần nữa, nhưng mà như thế người ta có thể bán giá gấp đôi.
"Bất lương, quá bất lương rồi."
Thái tử điện hạ vừa ăn vừa chửi, vừa đi vừa chửi, đến khi bị tiếng nữ tử la hét chửi bới ở sân mã cầu thu hút, vội vàng chạy qua chỗ rẽ xem, vừa nhìn một cái là cười hớn hở.
Ở đó có hai nữ mã cầu thủ đang lôi kéo nhau, bộ trang phục chơi mã cầu vốn mặc sát người, giờ bị kéo xộc xệch hết cả. Bọn họ còn chưa chịu thôi, còn ra sức xé y phục đối phương, như thể không làm chỗ riêng tư của đối phương lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật thì không thôi.
Người xem náo nhiệt nhiều lắm, có bảy tám vị họa sư chuyên dụng của xưởng in, bọn họ chuyên tâm xem hai phụ nhân nỗ lực xé y phục của nhau, chỉ sợ mình thở mạnh một cái người ta sẽ dừng tay.
Thái tử điện hạ nhìn ngó xung quanh, phát hiện ra hai nam nhân bỉ ổi đang ngầm chỉ điểm nữ nhân trên sân mã cầu.
Thế là nó hiểu ngay, đám khốn này thấy nữ tử chơi mã cầu chỉ biết cưỡi ngựa tuy đuổi quả bóng không hay ho gì, vì nâng cao sức hút khán giả, nên an bài cảnh này.
"Mất thuần phong mỹ tục." Thái tử điện hạ mất hứng xem, ném lá sen dinh dính vào mặt tên nam nhân bỉ ổi, đá hai tên hộ vệ đứng đần mặt ra đó:”Đi mau.”
Hộ vệ nài nỉ:" Điện hạ, xem chút nữa thôi ..."
Lý Hoằng lườm hắn:" Ngươi có xem cả ngày cũng không thấy gì đâu, muốn nhìn thấy gì đó phải đợi tới Tết Nguyên Tiêu người ta biểu diễn, bỏ nhiều tiền vào xem may ra thì thấy."
Hộ vệ tức thì nổi giận đi đá nam nhân bỉ ổi, chửi bới:" Không phải con người."
Trên đường đi thấy một cây liễu cực lớn mọc nghiêng, cành đổ vào viện tử bên cạnh, không cần ngửi, Lý Hoằng leo lên cành liễu lẻn vào viện tử.
Lát sau hắn xách ra cái giỏ trúc, tay cầm miếng thịt trâu lớn, nhai nhồm nhoàm như dã thú.
Đợi đi hết một vòng rẽ qua khu dân cư, trước khi vào tới trạch viện Vân gia thì bụng Lý Hoằng to như cái trống, vừa đi vừa ợ ra hơi thịt, Tam Phì nhìn thấy vội vàng bê nước sơn trà lên để thái tử uống cho tiêu thức ăn.
Lý Hoằng uống ừng ực hết bát nước, nhìn thấy Thôi Dao ôm cái bụng to hơn cả mình đi ra, lập tức hết sức lễ phép chắp tay thi lễ, nhưng lời nói ra lại là:" Dám hỏi tiên sinh, nam nữ ân ái rốt cuộc là vì thỏa mãn dục vọng hay sinh con đẻ cái?"
Mặc dù trong nội dung nàng dạy cũng có vấn đề này, chỉ là thái tử hỏi tới, Thôi Dao vẫn thấy có hơi bất tiện, đoán chừng thằng nhãi này không có ý tốt, nàng điểm tĩnh hỏi:" Thái tử muốn nói gì?"
Lý Hoằng vẫn bộ dạng hiếu học nói:" Ta thiết nghĩ, tiên sinh ân ái với Cửu Phì là vì sinh con đẻ cái chứ không phải chút thú vui kia."
Thôi Dao lạnh nhạt nói:" Thái tử cứ nói hết lời mình muốn nói ra đi."
Lý Hoằng cung kinh gật đầu, lại chỉ Cửu Phì đang dựa vào tường tắm nắng, bộ dạng chán không thể tả, nhất là đem so với một phụ nhân thành thục đằm thắm diễm lệ, lúc nào ăn mặc nghi thái cũng chuẩn mực như Thôi Dao thì người ta càng không thể nghĩ ra hai người có dính líu gì:" Nếu không phải vì con cái đời sau, chắc là tiên sinh không cùng loại người xấu xí như vậy kết hợp rồi."
Thôi Dao hít sâu một hơi, nàng hiểu rồi:" Thái tử lần này tới đây là vì trút giận cho muội muội phải không?"
Lý Hoằng lễ phép thi lễ:" Xá muội vốn là đứa bé hoạt bát đáng yêu, từ bé chỉ biết vui cười, không biết buồn là gì. Vậy mà qua sự dạy bảo của tiên sinh, ngày khóc ba lần là cớ gì?"
Thôi Dao bình tĩnh đáp:" Muội tử điện hạ nếu không thể đọc thuộc lòng ba mươi thiên Nữ tắc, tương lai sẽ gặp cảnh ngày khóc năm lần đấy."
Nữ tắc là do Văn Đức hoàng hậu viết ra, Thôi Dao lấy nó ra nói rồi, Lý Hoằng sao dám phản bác nữa, nhưng nó không hiểu Thôi Dao xưa nay có tiếng cởi mở lại dùng hà khắc với tiểu muội mình như thế:" Chỉ là tiểu muội quá thê thảm."
Thôi Dao thở dài:" Tiểu muội của điện hạ không có được thông tuệ, không được phụ mẫu sủng ái, nếu vậy thì phải nắm được quy củ, chỉ khi biết hết quy của Đại Đường, mọi việc phải dựa vào quy củ mới có thể sống tốt lành, nếu không thái tử tự hiểu ..."
Nàng nói xong thi lễ rời đi, mắt chưa từng nhìn về phía Cửu Phì một cái, hoàn toàn nhưu người xa lạ.
Lý Hoằng rất muốn nói, nó có thể chiếu cố cho muội tử của mình, nhưng nghĩ tới cha mẹ của nó, câu này không nói ra được.
Trẻ con nhà khác còn có thể thương lượng với cha mẹ mình, cha mẹ nó ... Đừng nói thương lượng, có thể nghe nó nói là tốt lắm rồi.
Tiểu Tư là nữ nhi của họ, cho dù không nuôi ngày nào, nhưng họ đâu phải chỉ là cha mẹ, còn là quân vương, hai ngọn núi lớn đè lên người, đứa bé nào thiếu kiêu cường một chút thôi sẽ bị đè bẹp.
Thôi Dao cũng nhìn thấy điều đó, cho nên nàng cho rằng, giữ quy củ là con đường tốt nhất của Lý Tư.