Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 804 - Q4 - Chương 047: Những Đứa Bé Của Vân Gia.

Q4 - Chương 047: Những đứa bé của Vân gia. Q4 - Chương 047: Những đứa bé của Vân gia.

Bị Thôi Dao nói cho không phản bác được, Lý Hoằng ủ rũ tới trung đình, hai đứa song sinh đang chơi xếp gỗ trên bàn, Vân Cẩn vừa thấy Lý Hoằng một cái nó liền vứt cả đồ chơi chạy ngay.

Ngay lập tức bị Lý Hoằng xuyên qua cửa sổ đi đường tắt tóm về, đặt Vân Cẩn lên ghế, nhìn nó chằm chằm:" Vì sao thấy ta lại chạy?"

Vân Cẩn nghiêm mặt:" Không chạy không được."

"Sao mà không được?"

"Huynh đánh đệ ..." Vân Cần vừa nói vừa mếu miệng, không biết Lý hoằng muốn làm gì mình, nó chuẩn bị cứ khóc thật to trước rồi tính sau:

Vân Cẩn khóc rất to, điểm này Lý Hoằng biết rất rõ, nên nó thả Vân Cẩn sang, quay đầu nhìn Vân Cẩm đôi mắt to đen trắng rõ ràng.

Vân Cẩm tiếp tục chơi chẳng thèm để ý tới ánh mắt đầy uy hiếp của Lý Hoằng, nó đặt khối gỗ tam giác cuối cùng lên ghép thành tường thành, thế là thành bảo của nó hoàn thành rồi.

"Vì sao muội không chạy?" Lý Hoằng gằn giọng với Vân Cẩm:

"Chạy không thoát thì chạy làm gì?"

Lý Hoằng ngớ người, cảm thấy lời Vân Cẩm rất có lý, nó đưa tay xoa cái đầu tròn của Vân Cẩm, tới khi búi tóc trái đào bị xoa tới bù xù như nha đầu điên, mới thỏa mãn đi vào hậu trạch.

Vân Cẩm không khóc, đợi Lý Hoằng đi rồi, nó gọi "Đại Phì", thế là Vân gia đại nha hoàn Đại Phì chạy ra như bay, thuần thục chải lại tóc cho Vân Cẩm, chốc lát sau lại thành búp bê sứ xinh đẹp đáng yêu.

Tóc chải xong rồi, Vân Cẩm cúi đầu nhìn con báo Đại Phì đang sưởi chân cho nó, mắng:" Mày là thứ vô dụng nhất nhà."

Đại Phì chẳng có tí phản ứng nào, vẫn nằm trên hai chân của Vân Cẩm liếm bộ lông lúc nào cũng bóng mượt, thân thể trẻ con rất ấm, nên nó thích chui vào nằm, xem như đôi bên cùng có lợi.

Lý Hoằng đi rồi, Vân Cẩn tất nhiên không khóc nữa, tuy nước mắt đã chảy ra, vẫn còn đeo trên gò má phính, nhưng nó tiếp tục xếp gỗ. Vừa rồi muội muội đã đi trước nó một bước, nó phải lắp được thành bảo lớn hơn, vậy mới không thua.

Ngu Tu Dung mới rời phòng ở cữ được hai ngày, đang tắm rửa thỏa thích một phen, dùng hơi nước xông phòng nửa canh giờ. Lúc này nàng lười nhác nằm trên giường, nhìn Vân Tam nhỏ như con mèo.

Đứa bé này sinh sớm hai mươi ngày, lúc mang thai bụng nàng rất to, cứ nghĩ là lại thai đôi như lần trước, đến khi nước trong bụng chảy hết, chỉ sinh ra con mèo nhỏ xíu này.

Phụ thân nó không có nhà, lúc đi chẳng biết là sinh nam hay nữ, tên chưa đặt, đành phải gọi là Vân Tam.

Ngu Tu Dung cách cửa sổ đã thấy Lý Hoằng rồi, vẫy tay gọi. Lý Hoằng đứng trong phòng ấm bên ngoài một lúc rồi mới vén rèm đi vào, trước tiên nhìn Vân Tam rồi nói:" Còn bé hơn cả Lý Đán nữa."

Ngu Tu Dung nói:" Sư nương ta xương cốt không to bằng mẫu thân ngươi, cũng không cao bằng, sinh con ra tất nhiên nhỏ một chút."

Lý Hoằng day mũi:" Mấy ngày qua nhìn thấy toàn bọn nhãi con, lúc nào cũng ngửi thấy mùi sữa."

Ngu Tu Dung lườm nó:" Ngươi thử ngửi lại người mình xem, mùi sữa trên người ngươi còn chưa bay hết đâu."

"Nói đi, vì sao lại nổi giận, nếu là oán trách cha mẹ ngươi thì đừng nói, do ngươi đáng đời thôi."

Lý Hoằng muốn nắm chân Vân Tam nhét vào mồm nó, bị Ngu Tu Dung đánh bạt tay đi, gãi đầu nói:" Sư phụ không có nhà, ngại lắm."

Ngu Tu Dung bĩu môi:" Tại Vân Na không có nhà chứ gì?"

Lý Hoằng ngồi xuống giường:" Trước kia ta còn bé, tỷ ấy hay đánh ta, sau ta lớn lên, chưa đánh được mấy ngày thì tỷ ấy chạy đi làm nữ vương Phật quốc gì đó rồi."

"Hôm nay ta xem mật báo, Vân Na giảng kinh ở Cao Xương, nói ba lăng nhăng, nói bậy nói bạ, vậy mà làm chục vạn người tung hô, hai vạn người nguyện theo tỷ ấy tây tiến truyền pháp."

"Sư nương, tỷ ấy làm lớn như thế rồi, sau này không về nữa thì sao?"

Ngu Tu Dung uể oải:" Không về nữa thì thôi, ở lại Tây Vực làm nữ vương cũng tốt, bao nhiêu người muốn mà không được, về Trường An làm gì?"

Lý Hoằng nghe mà mặt đỏ phừng phừng:" Thế sao được, Tây Vực là vùng đất hoang vu, làm sao mà so được với Trường An, phải về chứ."

Ngu Tu Dung che miệng ngáp:" Ngươi có cưới được Vân Na đâu, đừng hại người ta nữa. Vả lại ngươi cũng không thích Vân Na, lần trước còn bắt nạt nó cơ mà."

Lý Hoằng rốt cuộc vẫn là thái tử điện hạ của Đại Đường, khi đuổi lý liền bắt đầu vô lý:" Ta mặc kệ, Vân Na tỷ phải về, cái Phật quốc nát thì quản lý từ xa là được, cô vương không tin có ai dám đoạt quyền của tỷ ấy.”

Ngu Tu Dung ngồi dậy, tới gần nhìn kỹ Lý Hoằng, đưa tay ra cậy khóe mắt nó, búng đi:" Bốc hỏa rồi, khóe mặt có nhiều rỉ mắt lắm."

Lý Hoằng rất muốn hét thật to, nhưng vì Vân Tam đang ngủ, sầm mặt rời phòng Ngu Tu Dung.

Thôi nương tư ngồi thêu ở phòng ấm bên ngoài, cầm cái đế giày đang làm dở đi vào, nói:" Phu nhân xem, thái tử điện hạ gặp khó rồi."

Ngu Tu Dung đập quả thông:" Tí tuổi đầu mà quá nhiều tâm tư, cái gì cũng muốn. Kết quả chẳng thể cho Vân Na một danh phận, chẳng thể bảo vệ được muội tử, bản thân thì kiêu ngạo cho rằng mình là nhân vật đệ nhất thiên hạ, khổ là đúng."

Thôi nương tử cọ dùi lên đầu, đâm xuyên đế giày:" Thái tử điện hạ văn võ đều giỏi lắm, mấy ai đấu được ba hiệp với hầu gia."

Ngu Tu Dung thả vỏ thông xuống, khinh thường nói:" Mãnh tướng của Tả vũ vệ còn không chống đỡ được ba hiệp, một đứa bé làm nổi sao?"

Thôi nương tử cười:" Thì có thể khiến hầu gia diễn cùng cũng là có bản lĩnh."

Ngu Tu Dung chẳng nói ra, Vân Sơ dặn nàng rồi, trước kia y không ngừng cổ vũ đứa bé này, để nó có thêm tự tin, như thế mới có tiến bộ.

Đợi sau khi về sẽ đàn áp nó, để nó biết trời cao đất dày, lúc đó đấu được một hiệp với trượng phu nàng xem như nó lợi hại.

Thôi nương tử mơ ước:" Nếu thái tử điện hạ đăng cơ, nhà ta sẽ thực sự phát đạt."

Ngu Tu Dung lắc đầu:" Ngươi nhầm rồi, nhà ta muốn phát đạt thì phải phát đạt ngay từ thời bệ hạ. Đợi thái tử đăng cơ liền không làm gì nữa, hưởng thụ là đủ, không thể tham lam vô độ."

"Ngươi xem Trường Tôn gia đi, toàn bộ con cái đều được ban tước, nhìn thìn phồn hoa như gấm, nhưng lại nguy trong sớm tối."

"Phúc Long phu nhân của Trường Tôn gia đấy, trước kia ta còn chẳng có cơ hội trò chuyện với bà ấy, vậy mà lần này Tam Nhi nhà chúng ta sinh ra, bà ấy tới tận phòng ở cữ, nói chuyện với ta rất lâu."

"Chẳng phải mong nhà ta giúp gì, chỉ hi vọng kiến lập chút giao tình, khi họ gặp nạn thì đừng ném đá xuống giếng."

"Sống như vậy thì còn cần phù hoa giả dối làm gì? Cho nên nhà ta sau này chẳng cần quyền khuynh triều đình, mỗi đời có một hai viên quan tam tứ phẩm, đủ duy trì lâu dài là được ..."

Bình Luận (0)
Comment