Khi Ngu Tu Dung đang tán gẫu với Thôi nương tử, Lý Hoằng tới phòng Lý Tư, cũng giống phòng Vân Na, trong phòng Lý Tư có đủ các loại thú nhồi bông, trong đó con lớn nhất là gấu khoang.
Con gấu bông này cũng là con cũ nát nhất, nhưng lại được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, mỗi tối Lý Tư phải ôm con gấu bông này mới ngủ được.
Con gấu này mắt mũi đều dùng trân châu, bảo thạch tốt nhất làm nên, khắp Trường An chỉ có một con như thế, cũng là thứ bảo bối đầu tiên Lý Tư có thể mang ra khoe khắp thế giới.
Khuê nữ nhà khác không phải không mua nổi con gấu như thế, nhưng ở hiệu chuyên bán thú nhồi bông của Vân gia ở chợ Đông không bán con gấu nào to đẹp hơn con gấu này. Khắp Đại Đường chỉ có một con trong khuê phòng Lý Tư thôi.
Đám tiểu cô nương Trường An chỉ thừa nhận thú bông do Vân thị làm, nếu tự làm một con to hơn, đẹp hơn chỉ khiến người ta cười cho,
Lý Tư ngồi bên cái bàn nhỏ đọc Nữ tắc, vừa đọc vừa khóc nấc lên:" Gấm, gấm vóc hoa lệ, không bằng vải thô mà, mà ấm áp ..."
Lý Hoằng nhìn muội tử đọc Nữ tắc mà khổ sở như vậy thì thở dài.
Lý Tư nghe thấy quay đầu lại, mếu máo ném sách đi, nhào vào lòng Lý Hoằng:" Ca ca, muội không thích đọc sách, muội thích làm nữ công ..."
Lý Hoằng đau khổ nói:" Nhà ta không làm nữ công, nữ công do phó phụ làm, cơm nước do bào trù làm, thân là người Lý thị, trừ đọc sách ra, không thể làm gì khác."
“Không biết, không biết đâu, muội không học được …” Lý Tư theo thói quen rúc đầu vào nách Lý Hoằng, ôm lấy hông ca ca, nó thích được ca ca ôm, vì như thế nó mới không sợ nữa.
Nó biết gặp phải chuyện gì, ca ca sẽ giúp nó, sẽ đứng trước nó giúp nó chống đỡ mọi tai họa.
Lý Hoằng khe khẽ vỗ đầu muội tử, trước kia đứa muội tử này đầu to, tóc lưa thưa. Hai năm qua lớn lên, đầu không còn quá to nữa, tóc cũng đen hơn dày hơn.
Thế là Lý Tư rốt cuộc trông cũng có chút đáng yêu rồi.
Suốt cả ngày hôm đó, Lý Hoằng không đi đâu cả, ngồi bên cạnh cùng muội tử đọc sách, không giống những đứa bé khác, Lý Hoằng cực kỳ kiên nhẫn, nó không quát, không mắng muội tử, càng không nổi nóng. So với Vân Sơ năm xưa thích dùng bạo lực dạy bảo Vân Na rõ ràng hơn không ít.
Tới khi mặt trời lặn xuống, Lý Hoằng rốt cuộc cùng Lý Tư đọc hết được một chương Nữ tắc, mới chỉ là đọc được thôi, muốn thuộc được vẫn là con đường gian truân.
Ở Vân gia luôn dễ dàng biết được khi nào mặt trời ngả về phía tây, bởi vì tháp Đại Nhạn sẽ tạo thành cái bóng râm rất lớn, di chuyển từ tây sang đông, nửa phường Tấn Xương bị cái bóng này ảnh hưởng.
Cho nên Lý Hoằng xưa nay thích ánh nắng không thích cái tháp nát này, cái bóng che phủ Vân gia cũng là lúc nó phải về rồi, vì thế nó quyết định sớm muộn gì cũng có một ngày nó rỡ cái tháp nát này ... Nó biết sư phụ cũng có ý đó.
Nhớ tới sư phụ, nó bất giác nghĩ, năm xưa sư phụ ở nơi man hoang mà một mình nuôi lớn được muội tử, nó đường là thái tử, vậy mà không bảo vệ được muội tử sao?
Không biết lúc này sư phụ đang làm gì, nếu sư phụ ở hoàn cảnh của mình sẽ làm gì?
Vân Sơ cũng vì Vân Na điên cuồng mở rộng thế lực ở Tây Vực mà phải tránh đi, dẫn theo một nghìn lão tặc tây tiến, hiện đang đứng ở xa nhìn lồng chiến đấu bên sông, xung quanh lố nhố có già có trẻ, không già không trẻ cũng có, chỉ không có cái mặt nào có thể gọi là người lương thiện.
Trong lồng có hai người đang quyết đấu, một mặc trọng giáp vẽ vô số hoa văn bắt mắt, chỉ có khe hở chữ T ở giáp mặt. Ở ngoài nhìn vào không thấy mặt mũi, chỉ thấy đen xì, như ma thần.
Người còn lại thê thảm hơn nhiều, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có cái khố da, vũ khí là một cái chùy đá.
Đối diện với sự tấn công của giáp sĩ, tráng hán khố da cho dủ ra sức chống đỡ, nhưng chỉ là giãy dụa khu cùng đường, chẳng được bao lâu.
Kỳ Sơn lão tặc Hoắc Độc nói nhỏ bên tai Vân Sơ:" Thành Chá Chi lớn quá, tới 127 cái giếng, gần sông Dược Sát bách tính không uống nước giếng, chỉ uống nước sông, không thể làm tất cả bách tính trong thành cùng phát bệnh trong cùng một thời gian được,"
Vân Sơ quay sang nhìn lão già đầu trọc:" Ngươi tự xưng có thể đánh thuốc cả thành cơ mà, sao đến đây lại không làm được."
"Quân hầu, đây là tòa thành mười vạn người, không phải mấy nghìn người."
"Không có bản lĩnh thì thì nói là không có bản lĩnh, kiếm cớ làm gì. Vậy thì đánh thuốc quân doanh, hoàng cung có làm được không?"
Hoắc Độc cắn răng:" Thuộc hạ thử xem."
Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Tốt nhất là ngươi nên thành công, nếu không một nghìn người chúng ta bị kẹt ở tòa thành này, chúng không dám giết bản hầu, nhưng các ngươi thì không chắc đâu."
Đám lão tặc các nơi nhìn vào làm Hoắc Độc áp lực rất lớn, rùng mình một cái:" Đi ngay đây, đi ngay đây."
Bị Hoắc độc cắt ngang khi Vân Sơ quay lại xem lồng chiến đấu thì tráng hán đóng khố đã bị giáp sĩ chém chết. Tên giáp sĩ chẳng có chút thương xót nào, đại đao như cái liềm còn liên tục chém vào cái xác, chẳng mấy chốc các xác bị phanh thây, hắn cầm một cái chân giơ lên la hét điên cuồng. Bách tính Thạch Thành bên ngoài cũng hét theo, hưng phấn tột độ.
Giáp sĩ cởi khải giáp đưa cho phó nhân, bản thân chỉ đội mới giáp mặt, trần truồng rời khỏi lồng chiến đấu, nhảy xuống sông Dược Sát đã phá vỡ băng, tắm trong nước lạnh.
Phải nói rằng tên này đúng là tráng kiện, cơ bắp đường nét rõ ràng, như khắc ra từ đá vậy.
Hắn vừa rời khỏi sông lên có một đám phụ nhân tới lau người cho hắn, chốc lát thôi trên người hắn toàn tay phụ nhân sờ mó.
Cảnh tượng này làm Lương Anh tặc lưỡi không thôi, trong đó có không ít phụ nhân trẻ xinh đẹp nữa chứ.
"Những nữ nhân đó chỉ muốn một nhi tử khỏe mạnh thôi." Vân Sơ giải thích:" Không đáng hâm mộ vậy đâu, hắn thuần túy bị coi là công cụ."
"Nhưng không thể giữa ban ngày ban mặt vậy chứ?" Lương Anh nhìn một phụ nhân đang cưỡi lên người tráng hán ra sức rong ruổi thì nuốt nước bọt:
"Hay là ngươi đấu trận tiếp theo đi, sau khi tên đó bị đám phụ nhân nhiệt tình chiêu đãi, không thể nào là đối thủ của ngươi."
Lam Sơn lão tặc Trương Thạc tuy họ Trương nhưng mặt đỏ râu dài giống Quan Vũ, do dự một chút rồi nói với Vân Sơ:" Quân hầu, đám phụ nhân đó đang diễn kịch đấy, nếu hai mắt này của thuộc hạ mà chưa mù thì đám phụ nhân kia đang giúp hắn thả lỏng gân cốt. Nếu ai cho rằng lúc này hắn chân tay bủn rủn định nhảy vào sẽ mắc bẫy."
Lương Anh nhìn rõ ràng là cảnh nam nữ giao hoan, không hiểu gì cả.
Vân Sơ vỗ vai hắn:" Ngươi còn phải học nhiều, đừng nghĩ người ta là dã nhân thì đầu óc đơn giản."