Lương Anh từ khi theo Vân Sơ, từ một thiếu niên máu nóng lỗ mãng, biến thành một người cẩn thận, làm chuyện gì cũng nghĩ ba lần, lời của quân hầu làm hắn quyết định quan sát thật kỹ, không để chuyện nhìn thấy dễ dàng qua mặt.
Mắt thấy tráng hán kia mặc khải giáp lên, hai chân run run đi vào lồng chiến đấu, lúc sắp đi vào còn vấp ngã, tựa hồ vừa rồi phóng túng là tinh lực tiêu hao quá độ, đám đông cười rộ lên. Hắn đứng dậy cầm đại đao như cái liềm gõ lên ngực, thúc giục dũng sĩ tiếp theo khiêu chiến vào lồng.
Hét một lúc không thấy ai đáp lại, xem ra người ta chẳng ngốc để bị lừa.
Vân Sơ quay đầu lại nhìn đám lão tặc, tiểu tặc:" Các ngươi có định vào không? Không nhìn thấy vàng đặt ở kia à? Thắng là của các ngươi đấy."
Đám tặc nhân lắc hết, nếu đi cướp bóc bọn họ dám lấy mạng ra đổi, còn tỷ võ kiếm tiền à? Không đáng.
Chủ yếu là vì tên tráng hán đó không chỉ mặc trọng giáp, võ kỹ cũng không tệ, không gian chật hẹp của lồng chiến đấu, bọn họ vào đó khác nào bán mạng.
“Đám vô dụng.” Vân Sơ cởi áo choàng, quấn lại đưa Lương Anh, Lương Anh còn đang ngớ ra thì y đã xách đao lên định đi tới phía lồng chiến đấu:
Lương Anh ba hồn bảy vía bay sạch, nhào tới ôm lấy Vân Sơ:" Quân hầu định đi đâu, không đáng, không đáng."
"Các ngươi là đám quỷ nhát gan, vậy đành do lão đại ta lên trận."
"Quân hầu, tham gia cuộc chiến này làm nhục thân phận của ngài."
"Cút!" Vân Sơ đá hắn một cái, mắt nhìn lồng chiến đấu có chút cuồng nhiệt:" Trước đó có một dũng sĩ Thạch Quốc tới Trường An, muốn chiến đấu với ta, khi ta chuẩn bị quyết chiến với hắn thì thái tử ném lôi hỏa đạn tới làm hắn nổ tan xác."
"Hôm nay ta đã tới Thạch Quốc, đứng bên lồng chiến đấu rồi, sao có thể không đánh cho được."
"Lương Anh, thời gian trước ta dạy ngươi cẩn trọng. Bây giờ ta dạy ngươi một đạo lý, một vài chuyện ngươi có thể trốn tránh, nhưng nếu có năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt ngươi, vậy ngươi phải tới đối diện với nó."
"Nếu không, trái tim ngươi sẽ có sơ hở, ngươi không phải kẻ mạnh thực sự."
Lương Anh bị Vân Sơ nói cho kích động, lập tức cầm lấy vũ khí:" Quân hầu, để thuộc hạ đi."
Vân Sơ cười híp mắt vỗ vai:"Tốt, thế thì đi đi."
Lương Anh lảo đảo, mồm há hốc ra nhìn quân hầu thoải mái như không nào giống người vừa rồi hừng hực đấu chí nói ra những ra những lời hào hùng, hắn hoang mang, có phải mình sập bẫy rồi không, nhưng lời đã nói ra, giờ hắn không đi, sau này đừng hòng ngẩng đầu lên làm người.
Thế là hắn cầm đao đi tới, trong tiếng reo hò của người Thạch Quốc, vào lồng rồi phát hiện tráng hán kia còn to lớn hơn bề ngoài nhìn vào rất nhiều, đang đấm ngực hù hét ... Bị lừa rồi, bị lừa rồi.
Hắn thấy quân hầu tới ngoài lồng, nhưng không phải cổ vũ hắn, mà cái mặt rất bỉ ổi đưa một túi tiền cho người Thạch Quốc.
Quân hầu lấy hắn ra đánh cược, chắc, chắc là đánh cược hắn thắng nhỉ?
Nhìn giáp sĩ như con khỉ lớn trước mắt, Lương Anh cắn răng vứt vỏ đao đi, cầm đao chắn ngang người, nhìn chằm chằm vào tên giáp sĩ, đợi chuông vàng gõ.
Nói thế nào thì cũng là người trải qua không ít trận đánh rồi, hiểu lên chiến trường thì tốt nhất quên hết mấy chuyện linh tinh đi, dồn toàn bộ tâm chí vào chiến đấu.
Tên giáp sĩ kia to hơn hắn gấp đôi, hơn nữa thiếu niên người Đường trông trẻ hơn người Thạch Quốc năm bảy tuổi. Vì thế trong mắt tên giáp sĩ, Lương Anh chỉ là tên nhãi con, chết là cái chắc rồi.
Không chỉ hắn nghĩ thế, nhiều người nghĩ thế, nên tiền treo lên móc câu đỏ, đại biểu cược cho tên giáp sĩ ngày một nhiều.
Trương Thạc ở ngoài lồng vuốt râu dài, dáng vẻ như xem xiếc khỉ hô lên:" Tiểu Anh, ta cược cho ngươi đấy."
"Tiểu tử, làm bọn ta mất tiền là ngươi toi đời."
Lương Anh nghiến răng quát đám lão tặc cổ vũ cho mình:" Một nửa tiền cược là của ta đấy."
Coong!
Cái chiêng vang phát ra tiếng ngân kéo dài, bốn xung quanh liền hò reo nhức óc.
Lương Anh nhân lúc tên giáp sĩ kia nghĩ mình thắng chắc diễu võ dương oai liền áp sát cực nhanh, chui tọt vào lòng hắn, vị trí này khiến đối phương trong bộ trọng giáp kia phản ứng không kịp. Chuôi đao xoay nửa vòng đập vào yết hầu giáp sĩ, khiến yết hầu lún vào, tên đó chém bừa một đao về phía trước, lùi lại che cổ khọt khẹt như khỉ.
Không ai ngờ tới diễn biến này, thoáng cái quanh lồng im ắng hẳn, vậy là xong rồi sao? Một dũng sĩ thắng liền mấy chục trận vậy mà chết lãng nhách thế à?
Lương Anh cứ tưởng một chiêu có thể khiến hắn ngạt thở mà chết, không ngờ tên đó dùng ngay mũi nhọn trong lồng đâm xuyên khí quản, lỗ thủng phun ra máu, hắn mặc kệ, vung đao tấn công Lương Anh.
Thế là tiếng hò reo bùng lên dữ dội, cổ vũ cho giáp sĩ.
Tên giáp sĩ điên cuống chém ba đao làm Lương Anh liên tiếp nhảy lùi, khi lưng bị mũi nhọn trong lồng đâm vào, hắn mới sực tỉnh không thể né nữa, gầm lên dùng sức gạt loan đao giáp sĩ, xoay người đạp vào mắt cá chân giáp sĩ.
Chân tên giáp sĩ cong chín mươi độ, như loan đao của hắn.
Giáp sĩ há miệng to, hắn muốn hét lớn giảm bớt cơn đau, nhưng yết hầu bị đập vỡ rồi, hơi phun hết ra từ cái lỗ kia. Giữa thời tiết giá lạnh, xuất hiện làn sương đỏ đẹp mắt, bán vào mặt người Thạch Quốc xem chiến đấu.
Thân thể khổng lồ kia đổ xuống, mặt đất như muốn rung rinh.
Lần này thì thắng rồi.
"Aaa...." Lương Anh giơ hai tay lên trời hò hét ăn mừng chiến thắng, không ngờ tên giáp sĩ kia đột nhiên vùng lên, chân còn lại đạp đất, dùng cả thân thể nặng nề xô vào Lương Anh như con lợn rừng.
Cũng may một chân hắn bị thương, cú lao này không đủ lực, cũng hơi lệch sang bên, vai phải hắn húc vào ngực Lương Anh. Lương Anh hự một tiếng, nhịn đau nhảy vọt lên, bám lấy thanh sắt trong lồng.
Hắn thấy thắng bại đã rõ, làm sao tên kia còn chưa thôi, muốn chết chắc?
Tên giáp sĩ lao sầm vào lồng, làm cả mũ trụ của hắn cũng bẹp đi, hắn vứt luôn mũ trụ, không ngờ để lộ ra khuôn mặt hết sức điển tra, chỉ là trong đôi mắt xám, trừ sự điên cuồng ra thì không có gì cả.
Vân Sơ đứng ngoài lồng, thi thoảng ném một quả nhót vào mồm, thong thả ăn, ánh mắt lại không ở cuộc chiến.
Lương Kiến Phương hi vọng Lương Anh đi theo y có thành tựu, không phải đưa tôn tử đi nạp mạng. Y quan sát rồi, tên giáp sĩ đó không phải là đối thủ của Lương Anh từ nhỏ được lão điên Lương Kiến Phương dạy bảo. Những võ sĩ tham gia vào lồng chiến đấu thân phận địa vị thấp kém, bọn họ trừ ỷ chút sức mạnh hơn người rồi tích lũy dần kinh nghiệm qua các cuộc chiến, không thể so với người như Lương Anh được chỉ bảo từ kinh nghiêm đúc rút nhiều thế hệ.
Có điều nguy hiểm ở cuộc chiến này, không chỉ ở trong lồng mà còn ở ngoài, từ kẻ đánh cược điên cuồng kia rất có thể ra tay tập kích. Nên Vân Sơ nhìn thì nhàn nhã, kỳ thực y quan chiến còn tập trung hơn Lương Anh trong lồng.
(*) Hôm nay 4 chương thôi, mình đang ốm, hết xí quách rồi.
(**) Mình cứ nghĩ Thạch Quốc là quốc gia nhỏ, một trong số vô vàn quốc gia ở Tây Vực, hóa ra không phải, đây là nước lớn có lịch sử văn hóa riêng, vị trí nằm bên kia Thông Lĩnh, có thể nói là ngoài Tây Vực rồi.