Đây là cuộc chiến sống còn, không thể nào có chuyện cả hai người rời khỏi cái lồng này, Lương Anh rốt cuộc cũng nhận ra điều ấy, vì thế hắn nhảy xuống, liên tục hai lần né tránh tên giáp sĩ kia lao vào điên dại muốn mạng đổi mạng, cuối cùng có cơ hội nhắm cái cổ không được bảo vệ của đối phương phạt ngang một đao.
Máu phun như suối.
Chẳng biết có phải hắn cố ý không, cái đầu đó bay qua khe hở của lồng chiến đấu, hướng thẳng về phía Vân Sơ.
Vân Sơ vội vàng buông số nhót ăn dở, kéo ngay hai phụ nhân to béo che trước mặt.
Cái đầu đập vào bầu ngực ngồn ngột một phụ nhân nảy lên rơi xuống đất, còn phụ nhân còn lại bị máu từ cổ phun ra ướt đẫm mặt.
Chẳng hề có tiếng phụ nhân la hét, người bị cái đầu rơi vào ngực còn co chân đá đầu lăn đi, sau đó quay sang chỉ mặt Vân Sơ tuôn một tràng cực nhanh, làm người ta không nghe kịp.
Tuy nghe không rõ lắm, nhưng may Vân Sơ hiểu quốc tế ngữ, hào phóng lấy ra hai đồng kim tệ đưa cho hai phụ nhân bồi thường y phục. Thế là hai phụ nhân đó chuyển giận thành vui, còn cọ bầu ngực lớn vào y dụ dỗ.
Vân Sơ thoát khỏi hai phụ nhân đó, lấy tiền treo trên móc giơ cao, dùng tiếng rống lên:" Thắng võ sĩ nhà ta, thưởng cho một nghìn kim tệ."
Nói rồi móc một nắm kim tệ ném về phía đám người Thạch Quốc vì thua tiền mà đang la hét chửi bới.
Lương Anh ở trong lồng không hiểu gì cả nhìn quân hầu, đợi tới khi hắn phát hiện người Thạch Quốc tham gia chiến đấu ngày càng nhiều, hắn giơ hai tay lên la hét. Tuy xung quanh ồn ào, không biết hắn la hét cái gì, nhưng từ động tác của hắn, Vân Sơ đoán ra được, chẳng chắn là không phải lời lẽ hay ho gì.
Lúc này đám lão tặc vốn vây quanh Vân Sơ không biết tản đi đâu cả rồi, cả Lương Anh đang tức giận cũng không nhận ra điều ấy.
Người nổi giận muốn giết Lương Anh vì làm họ mất tiền rất đông, nhưng dám lên chiến đấu với hắn không có mấy.
Lương Anh không hề biết rằng tên giáp sĩ kia không tầm thường, hắn chính là võ sĩ đã trải qua 50 trận thắng liên tiếp, bởi thế hắn mới có giáp, có tùy tùng, có một đám nữ nhân đi theo.
Hắn tham gia đấu lồng sắt đơn thuần vì giải trí cùng kiếm tiền cược thôi, không ngờ mất mạng.
Ồn ào một hồi rốt cuộc cũng có đối thủ mới xuất hiện, lại là một tên giáp sĩ nữa dẫn theo cả đội ngũ xuất hiện, tên này bước vào lều cẩn trọng hơn rất nhiều, rốt cuộc vẫn không phải đối thủ của Lương Anh.
Biến cố phát sinh khi Lương Anh chém đầu tên giáp sĩ thứ ba, tới lúc này ngay cả những kẻ chửi bới dữ dội nhất cũng phải ngậm mồm, tiếng xì xào lan đi, không ai lên chiến đấu nữa, nhưng lồng vẫn khóa chặt, mặc Lương Anh kêu gào thế nào, Vân Sơ vẫn lờ đi.
Không ai lên thách đấu nữa, giết liền ba giáp sĩ rồi, điều này tương đương với việc, võ sĩ thường không có cơ hội, muốn giết hắn phải là giáp sĩ, còn phải là giáp sĩ mạnh nhất.
Thế rồi đột nhiên từ trong thành Chá Chi có rất nhiều võ sĩ đi ra, tiếp đó là một tên béo được người ta khiêng trên kiệu. Sau tên béo còn rất nhiều cái kiệu nữa, mỗi cái đều có một tên béo hoặc gầy.
Thực ra không nên gọi là kiệu, phải nói bọn họ ngồi trên một cái giường mới đúng thậm chí là căn phòng di động, những cái giường này còn có cả mái che, trang trí vô cùng hoa lệ. Trên giường chất đầy các loại thức ăn và rượu, thậm chí có cả hồ cơ.
Tên béo đi đầu còn dùng chăn đệm mà thương đội của Vân Sơ bán cho hắn ba ngày trước, khi đi qua lồng chiến đấu, hắn thuận tay bốc một nắm quả ném vào lồng cho Lương Anh.
Cái cách cho chó ăn này làm Lương Anh cực kỳ phẫn nộ, liên tục giật chấn song chửi bới đe dọa..
Hắn hung bạo như thế, tên béo chẳng sợ lại cười hì hì với Vân Sơ:" Ta nghe người ta nói hôm nay trong lồng chiến đấu xuất hiện dung sĩ vô địch, đó là nô binh của ngươi à?"
Vân Sơ bảo người quản lý lồng thả cho Lương Anh ra rồi đi lên vỗ ngực:" Đúng vậy, hôm nay hắn chuẩn bị giết 50 võ sĩ để thể hiện sức mạnh vô địch của hắn."
Lương Anh đang tức giận thì tái mét mặt, 50 à người à, sao ngài không tiết ta luôn đi.
Tên béo tự giới thiệu:" Ta là Cáp Tang, thành chủ của thành Chá Chi, tặng nô binh của ngươi cho ta, ngươi sẽ có được tình hữu nghị của ta."
Vân Sơ tới gần thành chủ Cáp Tang tôn quý, vừa đi vừa nói:" Hắn giết được càng nhiều võ sĩ càng chứng tỏ giá trị của hắn, nếu như ngài không nừng phái võ sĩ tới cho hắn giết, đợi hắn giết đủ 50 võ sĩ rồi, ta sẽ tặng hắn cho ngài, như thế tình hữu nghị của chúng ta càng vững chắc."
Hai tên giáp sĩ chặn đường Vân Sơ, Vân Sơ không đi tới nữa, ngông cuồng tuyên bố:" Ta dám đảm bảo, Thạch Quốc từ chết xuống dưới không ai thắng được nô binh của ta."
Lương Anh mới giết ba người đã mệt nhoài rồi, võ sĩ Thạch Quốc đâu dễ đối phó như vậy. Về võ kỹ đúng là hắn hơn xa những người này, nhưng bọn họ khỏe như man ngưu, lại không biết sợ chết là gì, bất cẩn một chút sẽ bị thương tích nặng, tới khi đó hắn sẽ mất mạng ở trận chiến tiếp theo.
Không biết mình làm gì đắc tội với quân hầu mà rơi vào cảnh này.
Cáp Tang thấy Vân Sơ nói vậy thì nhìn y thật kỹ, cách ăn mạc giống đa phần thương đội đi xa, khá giống với thợ săn, đường nét khuôn mặt mềm mại ẻo lả hơn người Tây Vực, tóc đen mắt đen:" Có phải ngươi tới từ nước Đường xa xôi không?"
"Đúng thế, võ sĩ vô địch của Thạch Quốc tới Trường An bị võ sĩ nước Đường giết chết rồi, trước khi chết hắn nói Thạch Quốc còn có võ sĩ mạnh hơn nữa. Cho nên bọn ta tới Thạch Quốc dể xem hắn nói có đúng không?"
Cáp Tang đang liên tục ném thức ăn vào miệng phải dừng lại, nghi hoặc hỏi:" Ngươi có biết cái tên Thạch Bàn Đà không?"
Vân Sơ gật đầu:" Biết, ông ấy chính là dũng sĩ giết chết võ sĩ vô địch của Thạch Quốc."
Cáp Tang gian nan cử động cái mông phì nộn của mình:" Thế ông ta tới Thạch Quốc chưa?"
"Tới rồi, ông ta được hoàng đế Đại Đường sắc phong, chuẩn bị hiến Thạch Quốc cho Đại Đường."
Tên béo Cáp Tang nghe câu này vậy mà chẳng ngạc nhiên, lần nữa nhích mông nói với tên béo khác trên kiệu bên cạnh:" Mục trường, trâu cừu, nô lệ của Thạch Bàn Đà thuộc về chúng ta rồi, ta lấy đi một nửa được chứ?"
Tên béo còn lại vừa uống rượu vừa nói:" Ta không lấy, Cáp Tang, tài phú của Thạch Bàn Đà làm bằng đá, ngươi ăn vào sẽ chết."
Cáp Tang cười to:" Sợ gì chứ, Phạt Thập Can, các ngươi không cần thì để ta lấy hết."
Phạt Thập Can lắc đầu:" Đó không phải thứ ngươi nên lấy, nếu Thạch Bàn Đà không về nữa, thứ của ông ta sẽ thành tài phù của bộ tộc ta."
Cáp Tang chỉ bầu trời:" Thần duy nhất đang nhìn từ trên trời đấy, có điều đó là thần của ta, không phải thần của các ngươi."