Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 808 - Q4 - Chương 051: Loạn Có Cái Lý Của Loạn. (1)

Q4 - Chương 051: Loạn có cái lý của loạn. (1) Q4 - Chương 051: Loạn có cái lý của loạn. (1)

Khi hai tên béo to như trái núi đang tranh cãi thì bát mứt táo trước mặt Cáp Tang bị một cánh tay thò vào, còn bốc đi một năm.

Cáp Tang quay đầu nhìn thấy một nam tử người Đường trông rất giống luyến đồng không biết từ khi nào đã bò lên giường của ông ta, chẳng những ăn đồ của ông ta, một tay còn ôm mỹ nhân của ông ta...

Mặt Cáp Tang biến sắc, xoay người nhìn hộ vệ, phát hiện bốn tên hộ vệ tráng kiện đã ngã xuống đất rồi, không thấy máu, chỉ bị đánh ngất, như thế mới càng đáng sợ.

Một tay của Vân Sơ vuốt ve gò má mịn màng của mỹ nhân, tấm tắc khen:" Nữ nhân của Thạch Quốc luôn to gan hơn nam nhân."

Cáp Tang ( Hassan ) cố gắng trấn định lại, nặn ra một nụ cười:" Ngươi là khách phương xa tới, nếu thấy mỹ nhân, đó là vinh hạnh của Cáp Tang."

Phạt Thập Can cũng phát hiện ra chỗ không ổn, có điều võ sĩ của ông ta đã rút đao bảo vệ chặt chẽ xung quanh, ông ta chẳng hạ lệnh tấn công Vân Sơ mà còn cách giường nâng chén rượu mời y.

Vân Sơ vừa ôm ấp mỹ nhân vừa nói với Cáp Tang:" Ngươi biết đấy, người Đại Đường ta lòng tham lớn lắm, chút đồ trước mặt không làm bọn ta no đâu, bọn ta muốn nhiều hơn."

Cáp Tang sắc mặt khó coi nói:" Ngươi đã bị các võ sĩ của ta bao vây rồi, không thoát được đâu. Giờ ta cho ngươi một cơ hội sống sót, đó là để ta đi, bồi thường cho ta một vạn kim tệ. Ta sẽ quên sự mạo phạm của ngươi."

Ngoài kia đã vang lên tiếng vũ khí va chạm, không thấy có tiếng nữ nhân la hét, tiếng hỗn loạn, thay vào đó là tiếng hò reo.

Mấy người trên giường như không liên quan gì, ai ăn cứ ăn, ai uống cứ uống, ai ôm mỹ nhân vẫn mặc sức khám phá.

Chốc lát sau Lương Anh thở hồng hộc giết xuyên vòng vây, toàn thân máu me, xuất hiện bên cái kiệu to như gian phòng nhỏ.

Hắn cầm đao cảnh giác phòng vệ đã võ sĩ Thạch Quốc bốn xung quanh, Cáp Tang ra hiệu bọn họ lùi ra, không được tới gần.

Vân Sơ lấy đĩa thịt cừu nguội ngắt của Cáp Tang đưa cho Lương Anh phía sau:" Ăn chút đi, ngươi chiến đấu cả canh giờ rồi."

Lương Anh không từ chối, một tay cầm thịt cắn xé ăn ngấu nghiên, một tay cầm đao, tình hình quá quỷ dị, ở Đại Đường làm sao có chuyện thế này được, hoang mang hỏi:" Quân hầu, chúng ta phải làm gì?"

Vân Sơ ngửa mặt lên trời cười, nói với Cáp Tang:" Người Thạch Quốc các ngươi cứ hay nói, muốn ăn cừu béo, phải có lưỡi trước, muốn nếm mỹ tửu, phải có lưỡi trước. Giờ ta hỏi ngươi, muốn hưởng thụ tư vị mỹ nhân thì phải có gì?"

Cáp Tang giật bắn mình nhìn xuống, nơi đó đã có một thanh đao lạnh ngắ,t ông ta vừa mới cử động một chút thanh đao đó đã cắt đứt cái quần thụng đẹp đẽ, hơi lạnh đầu mũi đao làm ông ta đóng băng.

Hai tay Vân Sơ vẫn bận rộn, nhưng chân của y giấu dưới chăn, Cáp Tang tin, mình dám phản kháng thì không phải chỉ không còn hưởng thụ được mỹ nhân thôi đâu.

Thái độ của ông ta thay đổi rất nhanh:" Ta cho ngươi một vạn kim tệ và hai mỹ nhân."

Vân Sơ nghiêng tai lắng nghe chốc lát, cười nói:" Bọn ta là cường đạo vinh quang, một vạn kim tệ chưa làm ta hài lòng."

Cáp Tang lạnh lùng nói:" Ta có thể cho ngươi nhiều hơn, nhưng ngươi mang đi được không?"

Vân Sơ quay sang hỏi Lương Anh:" Ngươi đoán xem ông ta có liều mạng giữ ta lại không?"

Lương Anh tới đây chưa lâu nhưng có cảm xúc rất mạnh:" Không ạ, đây là nơi toàn kẻ tự tư tự lợi, chẳng ai đi làm lợi cho người khác. Chỉ cần lời của ông ta còn có tác dụng, tuy chúng ta bị bao vây nhưng vẫn an toàn."

Cáp Tang không hiểu Lương Anh nói gì, nhưng ông ta nhìn thấy rõ hành vi của Phạt Thập Can, rống lên:" Ngươi làm gì thế, Phạt Thập Can, nếu ngươi làm bừa, ta thà hòa giải với đám cường đạo cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."

Phạt Thập Can không thèm để ý tới Cáp Tang, rống lên:" Ra tay."

Tức thì đám võ sĩ ông ta xông lên tấn công võ sĩ của Cáp Tang. Mới đầu chỉ là người của Phạt Thập Can đánh với người Cáp Tang, rồi dần dần có thêm đám người khác không rõ ở đâu ra, lúc thì chiến đấu với người của Phạt Thập Can, lúc thì ra sức xông phá vòng vây của đám võ sĩ vây quanh Cáp Tang.

Tình hình rất loạn, Lương Anh chẳng hiểu sao lại loạn như thế.

Trong tình hình đó Vân Sơ thản nhiên như không, thoải mái ăn uống như ở nhà mình, lại còn thưởng cho Lương Anh một quả dưa ngọt.

Không phải vì lòng trung thành của hắn, mà vì hắn rốt cuộc nhìn ra được tính cách đặc trưng của người Tây Vực.

Ở Tây Vực, bọn họ không có cái gọi là tình cảm với quốc gia, bọn họ chỉ có khát vọng thành anh hùng, sau đó rất nhiều người đúng là thành anh hùng. Nhưng trở thành anh hùng rồi, bọn họ chỉ còn biết hưởng lạc.

Giống như Tắc Lai Mã vậy, khi biết nhi tử thành anh hùng rồi, nàng cho rằng nên vơ vét thật nhiều mỹ nữ tới để giúp y sinh thật nhiều con, sau đó dùng số con này duy trì vinh hoa phú quý.

Nếu còn muốn gì nữa thì đó chỉ là không ngừng khuếch trương, không ngừng mở rộng ....

Ở đây không có khái niệm quốc gia, hoặc nói là chưa có, chỉ có thể lực, bộ tộc.

Nên khi Vân Sơ ăn uống thì bộ hạ của Cáp Tang và bộ hạ của Phạt Thập Can chiến đấu vô cùng tàn khốc.

Cáp Tang không yêu cầu bộ hạ cứu mình, ông ta chỉ muốn đánh bại người của Phạt Thập Can thật nhanh, sau đó cùng Vân Sơ đàm phán.

Nhót ở chỗ Cáp Tang rất to, to hơn tất cả nhót Vân Sơ từng thấy, còn ngọt nữa, dù có chút chát nào cũng bị mứt che lấp rồi.

Nhìn Vân Sơ vừa ăn vừa đùa giỡn với mỹ nhân, Cáp Tang còn cảm kích y, sở dĩ kỳ quái như vậy vì Vân Sơ không chĩa đao vào cổ ông ta.

Cảnh tượng dưới chăn thế nào đám võ sĩ đang chiến đấu vì Cáp Tang không biết, họ thấy hai người nói chuyện với nhau, nghĩ đó là khách của thành chủ.

Nếu Vân Sơ kề đao vào cổ ông ta, không biết bao kẻ chạy ngay sang chiến tuyến đối diện.

"Ngươi thấy rồi đấy, ta mà chết thì ngươi sẽ chẳng có gì hết." Cáp Tang cũng từng là một anh hùng, dù ông ta bao năm ăn uống hưởng thụ đã biến thành thứ phế vật, nhưng cái đầu ông ta vẫn còn đủ tỉnh táo:

Ông ta tiếp tục đàm phán với Vân Sơ, muốn giải trừ uy hiếp lớn nhất đã.

"Vì sao ông triệu tập quân đội của mình tới giết đám người Phạt Thập Can? Nếu giết chúng, ong sẽ thành thành chủ chân chính." Vân Sơ xúi giục, vì y nhìn thấy lại có người gia nhập cuộc chiến rồi:

Cáp Tang mặt âm trầm:" Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Ta muốn tài phú của Thạch Bàn Đà."

"Vậy ngươi cứ lấy đi là được."

Vân Sơ cười ha hả:" Ông nói rồi, ta không mang đi được, trừ khi đám người này chết sạch."

"Ngươi là ai? Kẻ địch của Thạch Bàn Đà à?"

"Không phải là địch, song nếu tài phú của Thạch Bàn Đà đủ nhiều, ta không ngại thành kẻ địch."

Bình Luận (0)
Comment