Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 809 - Q4 - Chương 052: Loạn Có Cái Lý Của Loạn. (2)

Q4 - Chương 052: Loạn có cái lý của loạn. (2) Q4 - Chương 052: Loạn có cái lý của loạn. (2)

Cáp Tang nhìn khuôn mặt bị phong xương làm xạm đen của Vân Sơ, tuy thế so với người Thạch Quốc, vẫn là quá thanh tú, lần nữa xuống nước:" Ta có một nữ nhi, mắt nó như bảo thạch, da nó trơn như sữa trâu, tiếng hát nó êm tai như sơn ca ... Ngươi thành con rể ta, đợi ta chết, ngươi sẽ thành chủ tòa thành này."

Vân Sơ gật gù, đưa tay bẹo má mỹ nhân cuộn mình trong lòng, thi thoảng đút thức ăn cho y:" Ta rất thích mỹ nhân, nữ nhi của ông nếu đúng là đẹp như ông nói, chúng ta có thể hợp tác. Có điều chuyện đầu tiên ông phải làm là phái quân đội trong thành ra giết đám Phạt Thập Can đi đã."

Mặt Cáp Tan hết sức khó coi, vì Vân Sơ tuy đùa giỡn với mỹ nhân nhưng giọng y rất kiên định, rõ ràng không phải loại bị mỹ sắc làm mê muội.

Lương Anh cảnh giác nhìn chiến trường, song vẫn nghe hai bên đối thoại, lòng càng thêm sùng bái quân hầu, chút ấm ức vì bị lừa cũng bay biến hết.

Thi thể ở khắp nơi ... Cuộc chiến từ của hai phe đã trở nên lộn xộn, Lương Anh chẳng biết rốt cuộc là phe nào đánh phe nào nữa.

Có điều nơi này chắc chắn là tâm điểm của phong ba, vì tất cả các thế lực đều muốn đánh tới đây.

Võ sĩ của Cáp Tang vẫn đang bảo vệ ông ta rất tốt, nhưng đang bị đẩy lùi, rõ ràng họ không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Vân Sơ giơ tay đánh bay một mũi tên, mũi tên đổi hướng cắm phập xuống giường làm mỹ nữ càng rúc sâu vào lòng y.

Lương Anh lùi về gần Vân Sơ hơn, múa đao chặn tên bắn tới, lúc này hắn mới nhận ra, đám lão tặc không biết đâu cả rồi, trong lòng không khỏi nổi giận, chẳng lẽ chúng thấy tình cảnh này nên bỏ rơi quân hầu rồi?

Bên ngoài vòng chiến vang lên tiếng vó ngựa, xem ra có kẻ đã huy động kỵ binh tới rồi.

"Á ..."

Một tiếng thét vang lên trên giường, Cáp Tang kéo một mỹ nhân chắn tên cho ông ta, mũi tên bắn vào cổ nàng, nàng cố gắng rút tên ra, nhưng cố được hai lần thì hết sức, máu trào ra từ miệng, không nhiều, nhưng đỏ tới chói mắt.

Phòng tuyến đã thu hẹp, võ sĩ của Cáp Tang tuy vẫn được bảo vệ được ông ta, nhưng ông ta đã lọt vào tấm bắn của kẻ thù rồi. Cáp Tang không còn cách nào khác, lấy cái tù và máu trắng muốt đeo trước ngực ra, phồng má thổi tu tu.

Cuộc chiến hỗn loạn dưới thành Chá Chi vì tiếng tù và này mà trở nên kịch liệt, đồng thời đủ các loại tiếng tù và vang vọng khắp nơi.

Vân Sơ nhìn chén rượu trong tay có gợn sóng, bảo với Lương Anh:" Chúng ta chạy thôi."

Lương Anh nhìn đâu cũng chỉ thấy bóng người, hắn còn chẳng phân biệt nổi phương hướng nữa, vừa liên tục gạt tên, vừa hét:" Quân hầu, chạy đâu, chạy thế nào?"

Vân Sơ lấy trong lòng ra hai tấm vài dài, ném cho Lương Anh một cái, y quấn vải lên đầu, tới khi chỉ còn lộ ra đôi mắt mới thôi.

Lương Anh thấy đám võ sĩ quấn vải trắng đang chiến đấu thì hiểu ra, một tay cầm đao, một tay quấn bừa vãi lên đầu.

Cáp Tang lạnh lùng nói với Vân Sơ:" Đây là thứ ngươi muốn à?"

Vân Sơ vươn người giật tù và bằng bạch ngọc trên cổ Cáp Tang:" Thạch Quốc thông qua chiến đấu lồng sắt, lựa chọn được rất nhiều võ sĩ, nhiều tới mức các ngươi nghĩ rằng có thể tùy tiện phái người tới Trường An của ta giết người, còn làm loạn một hồi khiến không ít người liên lụy.."

"Không giết sạch võ sĩ ở đây, các ngươi lại nghĩ ta dễ bắt nạt."

Cáp Tang ngớ người, ông ta không ngờ chuyện là như thế:" Ngươi, ngươi tới đây giết người vì thế sao?"

Vân Sơ một tay bế mỹ nhân nhảy xuống giường, lấy cho nàng một cái khiên, một bộ giáp, vỗ mông đuổi ra sau giường, phần còn lại trông vào số mệnh của nàng:" Trường An là địa bàn của lão tử."

Cáp Tang thấy Vân Sơ đi thật, rống lên phẫn nộ:" Ngươi không thích võ sĩ Thạch Quốc xuất hiện ở Trường An thì nói với ta, nếu ngươi nói, ta sẽ không phái người tới nữa, ngươi không thể hại Thạch Quốc thế này."

Vân Sơ chém gục một tên hộ vệ của Cáp Tang, hộ vệ sau lưng Lương Anh đang mở đường, thoáng một cái đã trà trộn vào chiến trường hỗn loạn.

Cáp Tang to béo đứng lên, cướp lấy loan đao từ tay hộ về, gào thét như sói, giết về phía Phạt Thập Can đang tác chiến.

Tên người Đường đó tới đây là để gây hỗn loạn, để các võ sĩ Thạch Quốc tuyển chọn được tương tàn với nhau.

Thế nhưng dù Cáp Tang dù có biết rồi thì ông ta cũng chẳng thể làm gì, nay chiến đấu đã bắt đầu rồi, chỉ còn cách phân thắng bại trước nói sau.

Chỉ có cách giết hết đám người Phạt Thập Can này thì ông ta mới có thể tính tới chuyện có nên báo thù tên người Đường kia không?

Chiến đấu rất hỗn loạn, đám người này không phải quân đội, thế nên tuy võ kỹ cao hơn quân sĩ bình thường, song không có được tổ chức chặt chẽ. May nhờ thế mà Lương Anh mới mở được đường máu đánh ra, nếu là quân đội chính quy như Đại Đường, dù hắn dũng mãnh tới mấy cũng chẳng thể một mình xông vào trận thế này.

Nhưng bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, hắn phải giết bất kỳ ai ở trước mặt, dù giết bao nhiêu đi chăng nữa thì kẻ địch vẫn ở phía trước.

Hắn thực sự mệt rồi, nhưng nghĩ tới quân hầu ở sau lưng, Lương Anh lại lần nữa lấy tinh thần giết địch.

Ngực bị một tên võ sĩ liều lĩnh dùng đầu húc thẳng vào, hơi thở Lương Anh vốn đã loạn nhịp, trúng một đón này làm ngực tắc nghẽn, lỗ tai bùng nhùng, trơ mắt nhìn đao chém xuống.

"Tới đây thôi!" Lương Anh tiếc nuối lẩm bẩm, đợi chết:

"Đóng giả chó chết cái gì, mau theo sát."

Giọng của Vân Sơ vang lên bên tai, thanh đao chuẩn bị chém xuống đã bay cùng cánh tay của chủ nhân, Lương Anh tròn mắt nhìn quân hầu suất lĩnh mười mấy võ sĩ Tây Vực không biết ở đâu ra đang dũng mãnh tác chiến.

Nhìn từ đội hình mà xét, quân hầu rõ ràng là thủ lĩnh của võ sĩ Tây Vực, Lương Anh có cơi hội thở lấy hơi, chẳng kịp nghĩ gì vội vàng bám theo.

Lần này quân hầu ở phía trước, hắn ở phía sau, nhìn quân hầu vung hoành đao tới đâu, địch ở đó đổ rạp như cắt cỏ, hắn không khỏi nhớ thời con nhỏ chơi trò chim ưng bắt gà con.

Còn mình là một trong số những con gà nhỏ sau lưng gà mẹ.

Trên chiến trường hỗn loạn, anh hùng dũng mãnh vô địch luôn thu hút người đi theo.

Khí những võ sĩ khác nhìn thấy Vân Sơ giết địch trong loạn quân như đi dạo, hết sức tự nhiên đi theo sau, đây là nơi tôn sùng võ lực, tôn sùng anh hùng, ai cũng muốn đi theo anh hùng. Vì Vân Sơ không ngốc như Lương Anh cứ bạ ai ở trước mắt là chém, y chỉ giết một bên, thế là người bên đối diện cứ thế bất giác đi theo.

Khi kỵ binh ở trong thành kéo ra, khi vó ngựa dẫm mặt đất rung chuyển thì Vân Sơ đã dẫn hơn hai trăm võ sĩ chẳng biết của phe nào thoát khỏi trùng vây, tới rìa chiến trường.

Cùng lúc này ở một bên khác chiến trường, kỵ binh Tây Vực bạo ngược xông vào chiến trường hỗn loạn.

Bộ tốt ở trước mặt kỵ binh yếu như miếng bơ, kỵ binh chính là con dao nung đỏ, bọn họ dễ dàng cắt tan nát. Võ sĩ có kinh nghiệm thấy kỵ binh tới là bỏ chạy rồi.

Nhưng bọn họ cũng chẳng thể thoát khỏi kỵ binh, bị người ta dùng trương mâu đâm xuyên người.

Vân Sơ lúc này đã lên được một ngọn đồi, nhưng hướng y nhìn không phải chiến trường, mà là thành Chá Chi, một lá cờ phi hổ đã tung bay.

Một võ sĩ cởi vải che mặt, để lộ ra chòm râu hoa râm, gương mặt gầy gò rắn rỏi, ôm ngực thi lễ với Vân Sơ:" Tướng quân, ngài là ai?"

Lương Anh thiếu chút nữa té ngã, các ngươi còn chưa biết là ai đã chạy theo người ta rồi, có kiểu sống hồ đồ thế à?"

Vân Sơ cởi khăn quân đầu ra, giang rộng tay cười to:" Một người có thể giúp các ngươi hưởng thụ nữ nhân đẹp nhất, ăn món ăn ngon nhất, lấy được tiền tài nhiều nhất, sống cuộc sống xa hoa nhất, các ngươi có muốn đi theo ta không?"

Bình Luận (0)
Comment