Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 810 - Q4 - Chương 053: Loạn Có Cái Lý Của Loạn. (3)

Q4 - Chương 053: Loạn có cái lý của loạn. (3) Q4 - Chương 053: Loạn có cái lý của loạn. (3)

Ngay khi Vân Sơ cởi vải quấn mặt ra để lộ khuôn mặt đặc trưng của người Đường, Lương Anh lập tức chuẩn bị chiến đấu, nhưng Vân Sơ lại thoải mái kiếm một tảng đá ngồi xuống, mỉm cười nhìn võ sĩ Thạch Quốc râu hoa râm đợi câu trả lời.

Tiếp đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lương Anh, võ sĩ già kia đột nhiên vung đao chém người bên cạnh.

Cùng lúc đó cũng có người vung đao chém ông ta, hơn trăm người chia làm hai trận doanh bắt đầu chém giết.

Lương Anh cẩn thận né tránh đám người đó hộ vệ trước mặt Vân Sơ, giọng hoang mang tột cùng, chuyện này hôm nay làm hắn đi hết từ bất ngờ này tới ngỡ ngàng khác, toàn chuyện nằm ngoài nhận thức của hắn:" Quân hầu, họ đang làm gì thế?"

Vân Sơ vui vẻ nhìn nhóm võ sĩ đó kịch chiến với nhau:" Ta đã thể hiện sự cường đại của mình, đã đem lời nói ra rồi, lựa chọn thế nào là tùy họ."

"Người Tây Vực thói quen thuần phục anh hùng, không phải vì họ thích làm chó cho người khác, mà ở một mảnh đất hỗn loạn, nơi đạo đức không tồn tại hoặc suy đồi, con người ta sẽ sống theo bản năng, bản năng đó là đi theo kẻ mạnh."

"Có điều nếu ai cho rằng ở mảnh đất này chỉ cần dùng vũ lực là đủ thì cũng sai rồi. Tây Vực là một thể mâu thuẫn, nơi phải nhìn rõ nó đang ở giai đoạn nào, là mù quáng đi theo hay chia rẽ."

"Nhìn ra nó, vận dụng được nó, ngươi sẽ mặc sức vùng vẫy ở nơi này."

Lương Anh thấy quân hầu nói rất đúng, hắn cũng lờ mờ hiểu ra rồi.

Thủ đoạn của quân hầu nhìn như thô bao trực tiếp, nhưng mưu kế đã bắt đầu phát động từ lúc hắn bị lừa vào lồng chiến đấu. Một anh hùng có thể thắng giáp sĩ đã bất bại thời gian dài, khiến đám huân quý trong thành đều vội vàng hành động, muốn nhanh chóng chiêu lão võ sĩ trẻ đó vào tay mình.

Sau đó quân hầu khống chế kẻ địa vị cao nhất, cho người địa vị thấp hơn một chút cơ hội phản loạn.

Thế nhưng mục đích của quân hầu không phải là giết kẻ địa vị cao nhất, mà là dùng kẻ quyền lực nhất, giết những kẻ còn lại.

Khi đã trở mặt rồi, dù biết rơi vào bẫy, Cáp Tang cũng không còn cách nào khác nữa.

Một đốm lửa nhỏ đốt cháy một cọng cỏ, rồi cháy lan bãi cỏ xung quanh, cuối cùng thành cuộc chiến không dứt thế này.

Cuối cùng đám lão tặc nhân cơ hội đó cắm cờ phi hổ lên thành Chá Chi.

Khi Lương Anh còn đang nghiền ngẫm kế hoạch của quân hầu thì võ sĩ già râu hoa râm đã cùng người của mình giành được chiến thắng cuối cùng.

Ông ta cung kính đem ba bộ giáp còn lành lặn, một đống vũ khí dính máu, và một túi da rất nặng đặt dưới chân Vân Sơ.

Vân Sơ gật đầu với ông ta, ném ra một túi tiền căng phồng lên đống chiến lợi phẩm, hỏi:" Ngươi tên là gì?"

"Lão Thạch Đầu từ Hồi Hột tới."

"Ngươi tới từ họ nào trong chín họ Hồi Hột?"

Lão Thạch Đầu ôm ngực thi lễ:" Thuộc hạ không thuộc họ nào cả."

Vân Sơ chỉ chiến lợi phẩm:" Lão Thạch Đầu không có họ, những thứ này đều thuộc về ngươi, lấy đi."

Nói xong đứng dậy rời ngọn đòi, ở phía bên kia ngọn đồi, đám kỵ binh vẫn đang chém giết.

Đợi tới khi Vân Sơ dẫn đám người này về tới thành Chá Chi thì cả tòa thành đã rơi vào tay đám lão tặc.

Bọn họ là cường đạo, cho nên chẳng hứng thú gì với việc chiếm lĩnh địa bàn, khi Cáp Tang bị ép phải gọi lực lượng chủ lực ra dẹp loạn thì họ nhanh chóng giết số ít quân thủ thành bị bất ngờ, đóng cổng thành lại, bắt đầu cướp bóc.

Đám Lão Thạch Đầu đã ra nhập đội ngũ của Vân Sơ thì tất nhiên cũng được cướp bóc.

Cáp Tang sớm phát hiện thành Chá Chi bị người ta cướp rồi, ông ta nóng lòng muốn quay lại cứu thành, nhưng bị đám người kia bám chặt không buông.

Nếu như lúc này Cáp Tang bị Vân Sơ khống chế, đám người kia một mặt tới giết Cáp Tang, một mặt tranh thủ giết bớt đối thủ tạo thành cục diện hỗn loạn.

Thì giờ đây Vân Sơ thả Cáp Tang ra rồi, quân đội của ông ta đã tới đám người kia giờ không phải nghĩ tới tranh giành quyền lực nữa, mà là làm sao để sống sót.

Thế nên bọn họ từ hỗn chiến quay sang đồng lòng tiêu diệt Cáp Tang, nhất thời cầm chân được cả kỵ binh của ông ta.

Cáp Tang phát cuồng, ông ta không muốn đánh với đám Phạt Thập Can, nhưng bây giờ chỉ còn cách mau chóng giết đám người này.

Đối với người trong thành Chá Chi mà nói, bọn họ quen với việc bị cướp rồi, chuyện này nếu may mắn thì vài năm xảy ra một lần, không may thì một năm, thậm chí vài tháng là lại diễn ra.

Đừng phản kháng làm gì, đám cường đạo chỉ cần tiền lương, vật tư, nữ nhân thôi.

Mà mấy thứ đó ở trong phủ thành chủ, nhà giàu, đám người cùng khổ ăn bữa nay lo bữa sau bọn họ có gì mà cướp?

Chỉ cần bôi tro bôi bùn cho lão bà, nữ nhi bẩn thỉu một chút là được.

Thậm chí đôi lúc trong thành cướp bóc hỗn loạn, bọn họ còn hả hê, đám cường đạo đi rồi, biết đâu bọn họ còn có thể vào những tòa nhà lớn kia kiếm được thứ gì đó bọn chúng chưa mang hết.

Trong thành có một ngôi nhà màu đen, trong phòng có nước suối róc rách chảy ra, trần nhà rất cao, chỉ cần lên tiếng sẽ sinh ra âm vang, dù nói nhỏ ở trong phòng này, cũng nghe như thần linh thì thầm.

Đây là căn nhà có trình độ xây dựng rất cao, mỗi viên gạch, mỗi cái cột đều có ý nghĩa quan trọng.

Vân Sơ đốt cái phòng này.

Ngươi dân trong thành vốn trơ lỳ với việc cướp bóc, nhưng khi căn phong đó bốc cháy, bất chấp người đường vẫn còn những tên cường đạo cầm đao cưỡi ngựa canh gác, vẫn có không ít người lớn gan đi cứu hỏa.

Vân Sơ ra lệnh không càn ngăn cản, vì với một căn phòng làm bằng gỗ, một khi bốc chảy là không cứu nổi nữa.

Mới đầu chỉ có vài người, nhưng sau đó càng lúc càng đông, bọn họ ra sức nối nhau truyền nước cứu hỏa, kể cả khi lửa đã bốc lên tận trần nhà, bọn họ vẫn lao vào bất chấp cả mạng sống.

Vân Sơ thấy vậy lại hạ lệnh đốt nhà thành chủ, cái nhà đó còn tinh xảo xa hoa hơn cả căn nhà đen kia.

Đáng tiếc, chẳng ai tới cứu cả, bọn họ vây quanh căn nhà màu đen kia, không ngừng cứu hỏa, quỳ bái, khóc lóc.

Bình Luận (0)
Comment