"Đốt tòa thành này đi." Vân Sơ nhìn biểu hiện của những người dân thành Chá Chi thì thở dài hạ lệnh cho Lương Anh:
"Chỉ vì căn nhà màu đen kia sao?" Lương Anh thấy khó hiểu:
Vân Sơ gật đầu: "Đốt đi, tòa thành này bị người Đại Thực chiếm lấy rồi, đốt đi, để bọn họ phân tán đi khắp nơi, để cuộc sống gian khổ hao tổn hết tâm lực của họ, có thế bọn họ mới quên được căn nhà đen đó, quên đi vị thần không báo hộ họ."
Lương Anh rùng mình hạ giọng xuống:" Quân hầu muốn giết thần ư?"
Vân Sơ vỗ vai hắn:" Là một con người, chúng ta không nên làm thế, nhưng là người Đường thì không thể mềm lòng. Sự tồn tại của căn nhà màu đen đó không phù hợp với mục tiêu thống nhất của Đại Đường, đã là kẻ địch thì phải hủy diệt.”
Lương Anh càng rối trí:" Vậy chuyện phật nữ Vân Na đang làm ở Tây Vực không phải là cũng giống căn nhà đen kia sao?"
Vân Sơ mỉm cười, biểu hiện của Lương Anh hôm nay rất tốt, tựa hồ thức tỉnh rồi, mỉm cười đặt đao xuống, ngồi bệt ở đại sảnh xa hoa chưa bốc chảy, hỏi:" Đúng là như thế, vậy ta hỏi ngươi, khác nhau ở chỗ nào?"
"Người có niềm tin sẽ mạnh mẽ hơn người không có. Mạnh Tử nói, giữ nước không cần phải dựa vào sự hiểm trở của núi sông, khiến thiên hạ quy phục không cần phải dùng đến binh đao. Người có đạo nhiều người giúp, thất đạo thì người bỏ." Lương Anh ngẫm nghĩ, song không chắc lắm:" Phật nữ truyền bá ở Tây Vực là đạo của Đại Đường ta, tuy cùng mục đích giống căn nhà đen nhưng lại đang giúp chúng ta."
"Có thể nói như vậy, nhưng thứ đạo này không đủ để đảm bảo lợi ích của Đại Đường. Nhân tâm là thứ vũ khí lợi hại nhất thiên hạ, nhưng cũng là thứ không đáng tin nhất."
"Lúc thuận buồm xuôi gió gì lòng người hướng về người, người ấy là vô địch. Nhưng lúc lòng người gian nan như đi thuyền ngược dòng, bất cẩn một chút là trôi đi ngàn dặm." Vân Sơ không nói quá rõ, với người có ngộ tính, chỉ cần dẫn dắt là đủ:
" Bởi thế nên có đạo, vẫn cần thành trì, cần nơi hiểm yếu, cần quân đội, phải biết cân bằng những thứ đó mới là vững vàng được."
Lương Anh gật đầu:" Thuộc hạ nhớ rồi."
Khi căn nhà màu đen sụp đổ trong ngọn lửa vô tình, cả thành Chá Chi khóc vang trời.
Cáp Tang chiến đấu ở ngoài thành, phát hiện cả tòa thành bốc cháy, ngửa mặt lên trời gào thét, như con sói béo bị thương.
Ông ta có thể chấp nhận việc Vân Sơ dẫn đám mã tặc cướp bóc vì tổn thất do cướp bóc vẫn trong phạm vi ông ta chấp nhận được.
Một đám mã tặc thôi, chúng mang theo được bao nhiêu chứ, nếu chúng quá tham lam, thứ chúng cướp đi sẽ sớm quay trở lại với ông ta.
Nhưng bây giờ Vân Sơ cướp xong còn đốt thành, thế thì không thể chấp nhận được nữa.
Bởi vậy cuộc chiến lại lần nữa xoay chiều, đám quý tộc đang giết nhau say máu vừa thấy thành bốc cháy không ai bảo ai, tất cả ngừng chiến đấu, sau đó nhanh chóng kết minh, toàn lực tiêu diệt người ngoài trước.
Nhưng chiến đấu suốt cả ngày rồi, người ngựa đều mệt mỏi, muốn đuổi theo đám mã tặc vừa mở cổng thành bỏ trốn kia, bọn họ cần nghỉ ngơ ăn uống một chút đã.
Có điều khi bọn họ ăn uống no đủ rồi, sức lực hồi phục rồi, chuẩn bị truy đuổi đám mã tặc khốn kiếp, Cáp Tang kinh hoàng phát hiện, đám võ sĩ của ông ta bắt đầu miệng nôn trôn tháo.
Thế là trên chiến trường, một mùi thối không ai chịu nổi xộc lên tận trời.
Tất cả hoảng sợ nhanh chóng ngăn cách người còn khỏe mạnh với người bị bệnh, rồi Phạt Thập Can phát hiện, số người khỏe mạnh bên mình nhiều hơn hẳn của Cáp Tang.
Thế là chiến sự lần nữa bùng nổ trên chiến trường thối hoắc đó.
Vân Sơ cầm ngang mã sóc đứng trước cổng thành, y là người cuối cùng rời khỏi thành Chá Chi, trước y, đã có rất nhiều người Thạch Quốc đi theo đám lão tặc.
Noi chính xác hơn thì bọn họ đã có thói quen đi theo tài phú, không có tài phú đó những kim tượng, ngân tượng, bì tượng, thiết tượng, nhạc sư, vũ cơ không có ý nghĩa tồn tại.
Bất kể tài phú thuộc về ai, chủ nhân số tài phú đó đều cần công tượng,
Thế nên có hơn hai nghìn người đi theo đám lão tặc, mà đám lão tặc cũng lõi đời rồi, không như đám cường đạo trẻ say máu ưa chém giết, nên nhiệt tình chào đón bọn họ nhập đoàn.
Đám lão tặc chỉ quan tâm tới tiền tài, bọn họ vào thành không giết mấy, cũng chẳng chết mấy, kiếm được khoản lớn, ai nấy vô cùng hài lòng.
Bọn họ biết tác dụng của những công tượng đi theo mình, cho nên dùng hết khả năng giúp đỡ những người đó.
Vì thế lạc đà không chỉ chở hàng hóa, còn dùng để chở người.
Có số người này, chuyến hành trình sẽ không thể buồn tẻ được, những nhạc sư có thể đàn suốt ngày, những linh nhân (kép hát) bị thiến thì luôn ca hát, đội ngũ lạc đà của họ huyên náo như thành trấn di động.
Cắm trại một cái thì tới lúc các công tượng thể hiện rồi, bọn họ đi tìm đám lão tặc, muốn biến những đồng kim tệ thành đồ kim khí tinh xảo. Ngân tượng, thiết tượng cũng vậy, tay nghề chế tác đồ mỹ nghệ của họ so với Đại Đường chỉ có hơn chứ không kém. Bì tượng thì lại đem những chiếc áo da cầu kỳ đổi kim tệ, ngân tệ của đám lão tặc.
Chá Chi vũ biểu diễn bên đống lửa rất đẹp, các vũ nương mỹ lệ thông qua vũ đạo khoe ra vòng eo đàn hồi kinh người, thân thể nóng bỏng. Sau đó đám lão tặc hoặc tiểu tặc phải bỏ ra cái giá xót xa để được hưởng thụ thân thể đó.
Vũ cơ đẹp nhất, quyến rũ nhất ngậm cốc vàng, ngửa ngời ra sau, đi ngược đưa cốc vàng tới trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ không muốn đụng vào cái cốc vàng của nàng, vì không biết cái cốc đó có bao nhiêu người đụng vào, thế là y cho vào cốc một kim tệ. Vũ cơ liền chuyển hướng sang nhân vật số hai của đội ngũ, Lương Anh.
Lương Anh muốn nhận lấy cái cốc đó, muốn ôm nàng vào lòng, có điều quân hầu đã từ chối, vậy là phải có lý do, vì thế hắn cũng lịch sự cho vào đó một đồng kim tệ.
Nàng còn đang định tìm mục tiêu kế tiếp thì bàn tay to vươn ra kéo ngay lấy, làm lão tặc ngồi kế bên Lương Anh đang đợi mỹ nhân tới chỗ mình chửi um lên.
Bên tai vang lên những tiếng động làm người ta đỏ mặt, nhạc sư càng tấu nhạc điên cuồng. Lập tức liền có vũ cơ khác học theo vũ cơ xinh đẹp nhất kia, ngậm cốc bạc tới chỗ Vân Sơ lấy lòng.
Mỗi khi có một cái cốc bạc, cốc vàng đi qua trước mặt, Vân Sơ đều cho vào một đồng kim tệ hoặc ngân tệ, cười rất vui vẻ.
Lương Anh cũng làm theo, nhưng ánh mắt của hắn dần chuyển tử dục vọng sang khinh bỉ.
Vân Sơ vung tay bợp một phát khiến Lương Anh thiếu điều cắm mặt xuống đất:" Đừng bao giờ coi thường thủ đoạn mưu sinh của người khác, nhất là vừa rồi ngươi còn tham gia cướp bóc thành Chá Chi."