Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 812 - Q4 - Chương 055: Cuộc Sống Không Tệ.

Q4 - Chương 055: Cuộc sống không tệ. Q4 - Chương 055: Cuộc sống không tệ.

Lần này bị quân hầu đánh, Lương Anh không phục, hắn còn trẻ, trước khi bị Vân Sơ tới nhà mang đi thì cuộc sống của hắn đơn giản, luyện võ thuật, đọc binh thư, mong đợi nối nghiệp tổ phủ, ra trận lập công.

Sống trong môi trường đơn giản như thế, khó tránh khỏi vài suy nghĩ quá mỹ hảo, như những cô gái xinh đẹp cũng phải có đức tính mà sách ca ngợi.

"Chẳng lẽ không cần lễ nghĩ liêm sỉ gì nữa à?"

Vân Sơ chỉ mặt hắn, cười như cười trêu thằng ngốc:" Tổ tiên của chúng ta vào thời Chu mới sáng tạo ra thứ gọi là lễ, nhờ có lễ thì xã hội mới bắt đầu có trật tự cơ bản."

"Dần dần tới thời Xuân Thu lễ mới được hoàn thiện, mới có cách nói lễ nghĩa liêm sỉ. Còn trước đó, tổ tiên của chúng ta sống còn chẳng bằng người Thạch Quốc."

"Nếu không có Thủy hoàng đế thống nhất sáu nước, không có Hán vũ đế độc tôn Nho thuật, đã chẳng có quy chuẩn về lễ nghi quy củ. Dù vậy ở Đại Đường mỗi vùng lại có phong tục tập quán khác nhau, đó cũng là một kiểu lễ, quy củ được thừa nhận ở nơi này, tới nơi khác bị xem thường, thậm chí coi là không thể chấp nhận cũng không có gì là lạ."

"Tây Vực cũng có trật tự quy củ riêng, chẳng qua khác quy củ được ngươi thừa nhận thôi."

"Chuyện những vũ cơ này làm, là đạo cầu sinh của họ, không thể nói là dâm dục, càng không thể lấy lễ nghĩ liêm sỉ ra đánh giá."

"Ở mảnh đất này, sống mới là đạo lý lớn nhất."

"Ngươi có thể không thích hành vi của họ, nhưng ngươi không được khinh bỉ họ, họ là người nỗ lực tạo dựng cuộc sống hành phúc của mình."

Vân Sơ vừa nói vừa lấy một kim tệ cho vào bát gốm của một vũ cơ già ngực đã teo tóp.

Lương Anh nhìn vũ cơ già sung sướng sắp ngất xỉu, cũng học Vân Sơ cho một đồng kim tệ vào cái bát nát.

Mặc dù tới chỗ đám lão tặc, vũ cơ già bị đá ra ngoài, bát cũng vỡ, nhưng bà ta không để ý, đem hai đồng kim tệ kiếm được. Bộ dạng hạnh phúc đó làm ngay cả đám lạc đà cung cấp hơi ấm khi ngủ cho bà ta cũng vì bà ta mà kêu vài tiếng vui vẻ.

Lương Anh lần nữa ngây người, lão tổ hắn là thứ bại gia tử, chưa bao giờ có khái niệm về tiền, tiêu pha vô cùng hào phóng. Lương gia tuy không bằng nhà khác, có điều hắn chưa bao giờ thiếu thốn gì.

Nhìn vũ cơ già đó nắm chặt kim tệ nhảy múa quanh mấy con lạc đà, hắn thấy cả ngày hôm nay, đây là số tiền hắn tiêu đáng giá nhất, lòng tựa có cảm ngộ gì đó.

"Có phải khi quân hầu mang sự giàu có tới bách tính huyện Vạn Niên cũng có tâm tình này không?"

"Tặng người đóa hoa, tay cũng có hương thơm." Vân Sơ cười ha hả vỗ vai hắn:" Cơ mà tiểu tử chớ quên, ta có thể làm thế là vì ta có gia tài vạn quan, có năng lực tiêu hết cũng kiếm về được."

"Nếu không có năng lực, chỉ làm vài bài thơ chua lè thương dân trách trời, chẳng được tích sự gì."

Vân Sơ thấy hôm nay nói với Lương Anh đủ nhiều rồi, không định nói sâu hơn.

Bằng vào phủ Nhạn Môn quận công hắn, nếu đời này còn không xuất hiện một vài nhân tài thì đời sau bị lãng quên rồi.

Hi vọng Lương Anh trải qua những chuyện này sẽ trưởng thành, coi như mình báo đáp được ân tình của Lương Kiến Phương trước kia.

Bây giờ hoàng đế đang thực hiện chế độ khoa khảo thực sự, sau này con đường làm quan của con cháu tướng môn hẹp lại, muốn thông qua tiến cửa làm quan là không được nữa.

Con cháu tướng môn muốn có người đọc sách là chuyện rất khó, dù có mời lão sư tốt về giáo dục, vẫn làm sao so được với người tới từ thế gia đọc sách."

Giống như phường Tấn Xương đã lập tư thục năm năm, Lưu Nghĩa vẫn thi thoảng cầm cành trúc tới nhà đánh cha mẹ không cho con đi học. Bỏ công sức thế rồi, đám trẻ con chỉ nhận mặt ít chữ lớn, biết tính toán đơn giản.

Chỉ đến thế mà thôi, chứ muốn tiến thêm một bước vào tứ môn học thì Vân Sơ đã chẳng hi vọng, nói gì tới vào thái học, vào quốc tử giám.

Nếu không qua đời đời cày cấy, tích lũy kinh nghiệm làm nông, học tập cũng vậy là quá trình tích lũy, không chỉ tích lũy từ cha mẹ, trường tư thục phường Tấn Xương cũng phải có tích lũy, nếu không muốn xuất hiện một thái học sinh trong trường là cực khó.

Phương Tấn Xương có tiền, có sách, có trường, có tiên sinh, điều kiện tốt như thế còn khó xuất hiện nhân tài đọc sách thì nói gì nơi khác.

Học vấn xưa nay chẳng rẻ.

Trên sa mạc mà không có bão cát, bầy trời xanh như miếng thạch, Vân Sơ muốn đưa tay ra lấy, chẳng lấy được, nhưng y chẳng có gì oán trách.

Mọi thứ đều rất tốt, Vân Sơ ngồi dựa vào lưng con lạc đà, ngửa mặt nhìn bầu trời sao lấp lánh, bên tai nghe tiếng lửa cháy tí tách, ý nghĩ vượt muôn trùng không gian bay về Trường An, không biết Ngu Tu Dung với mấy đứa bé ở nhà thế nào.

…… ……..

Vân Na từ tháp đá cao nhất leo xuống, một đứa bé từ mặt, tay, toàn là hình xăm giang tay ra, muốn bảo vệ phật nữ.

Tiêu Ngọc Hoa đứng đằng xa nhìn mà hâm mộ, hắn muốn thay đứa bé đó đỡ Vân Na. Đáng tiếc Vân Na ra lệnh cho hắn --- Cút càng xe càng tốt.

Trước kia Vân Na rất thích chơi cùng với Tiêu Ngọc Hoa và A Phàm Đề. Nhưng vấn đề xuất hiện ở đôi mắt của Tiêu Ngọc Hoa, chỉ cần chạm vào người Vân Na là dính chặt lấy, không dứt ra được, mà ánh mắt đó làm Vân Na không thoải mái, nên nàng không cho hắn tới gần nữa.

Khi còn một tầng cuối cùng, Vân Na nhảy từ trên xuống, đặt tay lên vai Tiểu Trác Mã, cười rất vui vẻ.

Tòa tháp Linh Cốt của Bạch Nhật Tăng đại sư, toàn bộ có bảy tầng, bên trong chứa xá lợi sau khi thiêu của Bạch Nhật Tăng đại sư, là tòa tháp linh cốt đầu tiên trong Phật quốc của Vân Na.

Hôm nay Vân Na leo lên tháp để nhìn trộm xá lợi của Bạch Nhật Tăng đại sư.

Kết quả là chẳng thấy cái gì cả.

Pháp Hoa đại sư nói, nếu như ông viên tịch cũng sẽ an táng ở đây.

Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, sau lưng là tuyết sơn, bệnh cạnh là sông băng do nước tuyết sơn tan ra mà thành, dưới chân núi là rừng thông rậm rạp, đằng xa còn có mảnh rừng hoa trắng. Nếu tính luôn cả bãi cỏ hoang bao la vào đó, thì đây là một bức tranh nội dung vô cùng phong phú.

Vân Na dẫn Tiểu Trác Mã rời khỏi linh cốt tháp, lần này không thấy xá lợi, sau này thế nào cũng thấy. Cao tăng như Pháp Hoa đại sư, nghe nói rất giỏi sản xuất xá lợi, lúc đó nàng sẽ chọn một viên thật đẹp, lưu truyền hậu thế.

Phật quốc của Vân Na xây dựng trên một sườn dốc thoai thoải, nơi cao nhất đài cao bằng phẳng do phiến đá cực lớn tạo thành.

Pháp Hoa đại sư nói, tảng đá đó phải cao tới chín trượng chín, trên tảng đá sẽ xây dựng một đài cao, thờ cúng Thích Ca Mầu Ni, cùng với phật Di Lặc.

Thích Ca Mầu Ni chân dẫm lên toàn sen trắng cực lớn, dùng bạch ngọc Côn Lôn điêu khắc thành, vì điêu khắc đài sen mà chết hai công tượng.

Tượng Thích Ca Mầu Ni mười ngày nữa được đặt lên, cao tới chín trượng.

Vân Na và Trách Mã chơi đùa trên lòng bàn tay khổng lồ của tượng phật, sau đó về chùa dưới đài cao.

Ngôi chùa này toàn bộ dùng hai màu đỏ và vàng, hai màu này tới từ hai loại đá, đập vỡ ra trộn với đất gạo nếp liền thành tường bao.

Hai nữ hai một lớn một nhỏ đi xuyên qua lối dài trải đá dăm, nhảy lên ngưỡng cửa cao một thước, chui vào quần thể kiến trúc hoành tráng.

Nếu như dõi mắt xuống dưới, có thể thấy trong sơn cốc dưới chùa, đã xuất hiện một thành trấn nhỏ náo nhiệt.

Tiêu Ngọc Hoa không vào được chùa, cho nên hắn loanh quanh ở cổng chùa chốc lát rồi cúi đầu ủ rũ xuống trấn nhỏ dưới chân núi.

(*) Trên lịch sử Bùi Hành Kiệm đúng là đề xuất hoàn thiện thêm cách thi cử, lựa chọn quan viên cho Đại Đường. Bùi Hành Kiệm làm ở lại bộ 10 năm, được đánh giá là có mắt nhìn người độc đáo.

Tất nhiên đỉnh cao của Bùi Hành Kiệm là ở Tây Vực là nhân vật văn võ toàn tài.

Bên mình đang chiếu phim Đại Đường Minh Nguyệt, nhân vật chính là Bùi Hành Kiệm.

Bình Luận (0)
Comment