Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 813 - Q4 - Chương 056: Quyền Lực Của Vân Na. (1)

Q4 - Chương 056: Quyền lực của Vân Na. (1) Q4 - Chương 056: Quyền lực của Vân Na. (1)

Pháp Hoa đại sư đứng ở trong sơn môn, tay cầm chuỗi hạt bồ đề, tay phải chắp sau lưng, nhìn Vân Na vội vàng chạy qua trước mặt thì thở dài:" Ngồi vững như chuông, đi thẳng như thông ..."

Vân Na lập tức đi chậm lại, đầu ngẩng cao, đôi mắt đẹp nhìn bầu trời, chân đi bước nhỏ, mép váy che kín chân không lay động, trông như nàng đang lướt trên mặt nước, cực kỳ đẹp.

Vừa qua chỗ rẽ rồi, cái lưng thẳng tắp của Vân Na liền còng xuống, Trác Mã thông minh quay đầu nhìn lại, không thấy Pháp Hoa đại sư nữa cũng thả lỏng người, nói nhỏ với Vân Na:" Đại sư không nhìn thấy nữa đâu."

Vân Na dài giọng uể ải:" Ta biết, qua góc tường là không nhìn thấy nữa, suốt ngày mặt xưng mày xỉa, như nợ ông ta 800 quan tiền vậy."

Nói rồi nghiêm mặt học theo bộ dạng của Pháp Hoa đại sư nói:" Ngồi vững như chuông, đứng thẳng như thông, đi êm như gió, nằm như cánh cung ..."

Trác Mã rất muốn cười nhưng nó không dám, nó luôn cho rằng có thần phật đầy trời đang nhìn hai bọn họ.

Tiếng tụng kinh từ Minh Kính Đường từ sau lưng truyền tới, đến giờ tụng kinh của Giác Minh đại sư rồi, đợi họ đọc kinh ba lần sẽ tới giờ ăn trưa.

Vốn Pháp Hoa đại sư muốn giữ quy củ sau buổi trưa không ăn, nhưng Vân Na phản đối dữ dội, thế là ông ta phải phá lệ để Phật quốc ngày ăn ba bữa theo thói quen của phật nữ.

Tắc Lai Mã ngồi dưới ánh nắng dệt lông cừu, A Phàm Đề mặt nịnh bợ ở một bên vừa giúp đỡ vừa thì thầm kiến nghị cho Tắc Lai Mã kế sách quản lý tộc nhân.

Vân Na không thích gặp hai người tự phong mình làm tộc trưởng và đại thần này, nàng kéo Trác Mã đi qua hành lang bên trái, lén lút tới hậu viện.

Ở đó đã truyền ra mùi thức ăn.

Đợi Vân Na lần nữa quay ra ngoài thì mỗi người đã bê một con cá rán giòn.

Người Thổ Phồn vốn không ăn cá, Trác Mã sau khi ăn một lần liền thích thứ này, nó tìm chỗ nhiều thịt cắn một miếng, hạnh phúc nhắm mắt lại.

Có lẽ vì cá rán hôm nay rất ngon, Trác Mã cảm kích nói:" Na Cáp, đợi muội lớn rồi, tỷ lột da muội nhé."

Vân Na không chút nể nang dùng bàn tay đầy mỡ bợp đầu nó:" Làm người tử tế không muốn, cứ muốn làm trống, còn nói nữa ta đánh chết muội rồi đem chôn."

Trác Mã rụt cổ lại:" Da muội đẹp như thế, đem chôn phí lắm."

Vân Na hết sức bất lực với nó:" Được, vậy đợi ngươi già rồi, ta mới lột da ngươi, còn dùng xương ngươi làm dùi trống."

Trác Mã vẫn tiếc:" Già rồi da không đẹp."

Vân Na nhét cả con cá vào mồm nó, làm nó ú ớ không nói được gì, rống lên:" Da của ngươi phải mọc tử tế trên người ngươi, ai lột da ngươi, ta lộ da người đó."

Ôn Nhu từ bên ngoài đi vào, thân mặc lam bào nho sinh, vai khoác áo lông điêu đen xa hoa, bộ dạng quý công tử phong lưu, nhìn thấy hai tiểu cô nương ngồi bệt ở ngưỡng cửa gặm cá thì hướng về phía Phật đường chắp tay:" Phật tổ từ bi xin hãy tha thứ cho hai đứa bé vô tri này."

Vân Na thừa biết Ôn Nhu diễn trò:" Muội là nữ nhi của Phật, Phật sẽ không trách tội đâu, với lại chỉ có ăn no mới có sức bái phật."

Ôn Nhu gật gù:" Phật nữ nó có lý lắm."

Rồi cũng vào bếp lấy một con cá đã rán xong lấy ra ngồi ngang hàng với Vân Na, Trác Mã ngắm cảnh rừng núi ngút ngàn ăn cá rán giòn nhừ cả xương, trước khi tới Tây Vực, hắn luôn nghĩ đây là vùng man hoang, tới đây sẽ suốt ngày phải chiến đấu với cường đạo, với dã thú, thiên nhiên.

Vậy mà lại tồn tại một nơi thế này, gọi là Phật không phải sai.

Ăn xong Ôn Nhu lấy khăn tay lau miệng, lau tay, cảm khái:" Không ngờ ở chỗ hẻo lánh lại có gia nghiệp lớn như thế, cảnh quan đẹp như thế, Hầu gia bỏ công sức không ít."

Vân Na đưa tay lên, Trác Mã lập tức lấy khăn tay ra lau sạch miệng, tay bóng nhẫy của mình, lo lắng nói:" Huynh mau nghĩ cách đi, chỗ này hẻo lánh như thế, giờ chùa miếu đã xây xong, tượng Phật cũng sắp dựng lên, chẳng may không có mấy người tới cúng viếng thì hỏng mất."

Ôn Nhu nhìn Vân Na với ánh mắt tán thưởng, đứa bé này tiến bộ đấy, biết nghĩ tới cả chuyện như thế:" Muội nói rất có lý, Phật quốc lớn như vậy, tượng cao đẹp như vậy mà không thể ban ân huệ khắp chúng sinh, để vạn vạn người cúng bái thì thật phí."

"Có điều muội cũng không thể vội, nơi này vắng vẻ, cư dân thưa thớt, phải thong thả gây dựng. Trước tiên biến thành trấn dưới núi trở nên phồn vinh, thu hút người tới thì hương hỏa Phật quốc mới hưng thịnh."

Vân Na gãi mang tai:" Thế không có cách nào nhanh hơn à, muội muốn nó hưng thịnh ngay ngày mai cơ."

Ôn Nhu cười chắp tay trêu chọc:" Phật tổ từ bi, nếu như muội chịu đem hơn hai vạn nô lệ xây dựng Phật quốc phóng sinh, để họ làm lương dân, ta tin Phật quốc của muội tuy không thể nói hương hỏa hưng thịnh, ít ra thì cũng là hương hỏa không dứt."

Vân Na mắt sáng lên tay chống hông tuyên bố:" Đúng rồi, sao muội không nhớ ra nhỉ? Muội không chỉ giải trừ thân phận nô lệ cho họ, còn phân cho họ đất đai, trâu cừu cho họ, còn gọi bác sĩ nông học ở Đại Đường tới, dạy họ trồng thanh khoa thế nào."

Ôn Nhu chỉ thuận miệng ứng phó thôi, không ngờ Vân Na nói thế, lần này chắp tay với nàng:" Vân Na từ bi."

Vân Na lườm Ôn Nhu:" Bảo sao ca ca nói huynh hay nói linh tinh, muội không đùa đâu, ngay ngày mai muội sẽ làm thế."

Những lời vừa mới rồi của Vân Na khiến toàn thân Ôn Nhu không khỏe, nếu Vân Na thực sự giải phóng cho đám nô lệ kia thành người tự do, lại còn cho bọn họ ruộng đất và tài sản. Thế thì không nói cũng biết, bọn họ sẽ thành thần dân trung thành nhất trong Phật quốc.

Còn về phần khổ nạn, tử vong bọn họ phải chịu trong quá trình đó, phải dùng Phật pháp hóa giải, một loại sự vật luôn có hai mặt, phải xem người ta noi thế nào?

Bóc lột tàn nhẫn có thể nói thành tín ngưỡng thành kính, tử vong có thể thành hiến thân anh dũng, với Phật môn mà nói, phải xem nói thế nào.

Ôn Nhu cố gắng suy nghĩ chuyện này theo hướng tích cực, một địa phương có quá nhiều nô lệ sẽ không có lợi cho sự phát triển.

Nhưng nếu đột nhiên Phật quốc này đột nhiên thêm hai vạn thần dân trung thành sẽ là vấn đề lớn.

Một câu nói vô tâm của hắn có thể tạo vấn đề không lường trước.

Tính cách Ôn Nhu không thích “niềm vui bất ngờ” thế này, hắn thích mọi thứ có kế hoạch, thực hiện từng bước.

"Muội chắc là muội từ bỏ bao nhiêu nô lệ như thế không sao chứ?" Ôn Nhu ý đồ vãn hồi chuyện này:

Vân Na kiêu ngạo nói:" Huyền Trang đại sư nói, chỉ cần là suy nghĩ đã được cân nhắc kỹ càng của muội thì muội muốn làm gì cũng được. Lão thần tiên nói bản tính muội lương thiện, không thể làm ra chuyện tội nghiệt được. Hoàng hậu dặn, nếu ở Tây Vực có ai bất hòa cứ giết cho sớm."

"À còn có một thứ nữa, chẳng biết có tác dụng gì hay không."

Ôn Nhu nhìn kim bài trên tay của Vân Na mà rùng mình, trên đó có ba chữ triện - Thái tử dạy.

Bình Luận (0)
Comment