Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 814 - Q4 - Chương 057: Quyền Lực Của Vân Na. (2)

Q4 - Chương 057: Quyền lực của Vân Na. (2) Q4 - Chương 057: Quyền lực của Vân Na. (2)

"Ực"

Ôn Nhu bị chính tiếng nuốt nước bọt của bản thân làm giật mình, hắn dụi mắt nhìn lại kim bài trong tay Vân Na.

Trước tiên kim bài không phải là gọi xuông, nó được đúc bằng vàng thật, chính giữa là một con kim long nhe nanh múa vuốt, dưới con kim long là ba chữ thái tử dạy.

Ôn Nhu biết lai lịch của cái kim bài nó là tín vật hoàng đế ban cho Lý Hoằng vào ngày phong thái tử, là lệnh bài tượng tác giám phụng lệnh hoàng đế đúc riêng cho thái tử.

Sau khi đúc xong khuôn mẫu bản vẽ sẽ hủy hết, nên kim bài này khắp thiên hạ chỉ có một cái thôi, nó tượng trưng cho thân phận của Lý Hoằng.

Thế mà bây giờ Vân Na thuận tay lôi ra như đồ chơi.

Khi Ôn Nhu còn đang trách Lý Hoằng làm bừa không ý thức được thứ này trọng yếu thế nào thì Vân Na đưa hai ngón tay ra, ấn vào hai chỗ nhô lên trên miệng còn kim long. Chỉ nghe tách một cái, kim bài tách ra làm đôi, Vân Na nghịch ngợm gập kim bài lại, ấn lên lòng bàn tay Trác Mã, nơi duy nhất không có hình xăm, thế là Ôn Nhu được thấy dấu ấn của chủ nhân Đông cung.

Đầu hắn muốn nứt ra như cái kim bài rồi, môi run lẩy bẩy, làm bừa, làm bừa quá rồi.

Nếu như nói kim bài chỉ có ý nghĩa, thấy nó như thấy thái tử, vậy ấn giám xuất hiện, không khác nào Vân Na có thể tùy tiện phát ra chỉ lệnh thái tử một cách chính quy nhất.

Mặc dù thái tử còn đang giai đoạn tiềm đề, chưa tham dự quản lý quốc sự, về lý thuyết ấn giám của thái tử chỉ có thể ra lệnh cho chúc quan đông cung.

Nhưng một khi nhìn thấy thứ này xuất hiện ở bên ngoài, chỉ cần là quan viên Đại Đường, ai dám xem thường nó, mấy ai dám không nghe theo.

Vân Na từ đôi mắt muốn lồi ra ngoài của Ôn Nhu nhìn ra được tâm quan trọng của thứ này, kể:" Lý Hoằng đưa muội, nó bảo khi gặp phải nguy hiểm thì lấy ra xin quân đội Đại Đường cứu mạng."

"Chỉ là không biết thứ này có tác dụng thật không?"

Ôn Nhu điều chỉnh lại tâm tình:" Lần sau muội gặp Bùi Hành Kiệm, lấy thứ này ra, bảo hắn đóng giả hổ cho muội chơi."

"Có điều ta vẫn kiến nghị muội mau chóng thông qua Bách kỵ ti, trả thứ này cho điện hạ."

"Chúng ta cầm thứ này không hay đâu."

Vân Na bĩu môi:" Trả thì trả, có điều khi muội đi thằng nhãi đó suýt khóc, trả lại cho nó, liệu có làm nó tổn thương không? Thằng nhãi đó kiêu ngạo lắm."

Ôn Nhu ngây ra nhìn dung mạo Vân Na một lúc, từ đôi mày ánh mắt đến mũi ngọc môi hồng, không chỗ nào không quyến rũ. Nha đầu này mới mười mấy thôi đấy, nếu so với thiếu nữ Đại Đường tuổi này chỉ có thể nói là xinh đẹp, vẫn còn non nớt lắm, chưa có mùi vị quyến rũ của một nữ nhân chân chính thế này.

Mấy năm nữa không biết điên đảo chúng sinh tới mức nào.

Hắn lẩm bẩm:" Đáng tiếc."

Vân Na hiểu sai ý Ôn Nhu:" Tiếc cái gì mà tiếc, không phải tiếc, khi nào muội về Trường An trả nó, sẽ nói là thứ này giúp muội rất nhiều là được. Nó nợ muội nhiều tiền lắm, trong lòng có sự tự ti rất sâu, phải an ủi một chút."

Ôn Nhu không dám nghe mấy chuyện kỳ quái giữa Vân Na và thái tử, sau này lớ ngớ vì biết chuyện không nên biết mà mất đầu thì thiệt to, đứng lên đi như chạy:" Ta đi tìm Pháp Hoa đại sư tìm hiểu chuyện hai vạn nô lệ kia đây, chuyện này muội cứ thong thả, ta xử lý cho."

Vân Na nói với theo:" Này, vậy bảo với ông ấy, phàm là chùa miếu của Pháp tướng duy thức tông không được có nô lệ. Chùa nào mà không phải Pháp tướng duy thức tông thì mau đổi sang, nếu không muội phái đại hòa thượng của Thiếu lâm tự đi rỡ chùa đấy."

"Chùa miếu mà dám nuôi nô lệ, không sợ làm Phật tổ hổ thẹn à, đáng chết."

Ôn Nhu phanh gấp, người lảo đảo thốt lên:" Muội có biết muội phát ra Phật dụ như vậy có ý nghĩa gì không?"

Vân Na không hiểu nhìn Ôn Nhu:" Không cho chùa chiền nuôi nô lệ có gì sai, hoặc có gì không đúng à?"

Ôn Nhu méo mồm:" Không sai, sao sai được, nhưng sợ họ không chịu."

Vân Na lại hỏi:" Nếu là đúng, vì sao không làm? Khi muội làm chuyện gì không đúng thường bị ca ca muội đánh, tẩu tấu đánh. Bọn họ làm sai, muội sai đại hòa thượng Thiếu Lâm đánh, thế có gì sai?"

Sai sao được, nói đúng quá, Ôn Nhu không thể đem tâm tư u ám của con người ra phân tích cho Vân Na, hắn mà dám nói mấy chuyện đó, ca ca nha đầu này về sẽ đánh mình, không đùa đâu tên Nhị Bách Ngũ đó đánh thật đấy, nên lần nữa phải gật đầu:" Đúng là nên đánh."

Vân Na tức thì cười rạng rỡ:" Nếu đánh xong rồi mà bọn họ cài tà quy chính thì đừng đánh nữa, chỉ cần bái phật là được."

Ôn Nhu dù đầy một bụng âm mưu quỷ kế, đối diện với Vân Na không cách nào thi triển được, ứng phó qua loa mấy câu rồi chạy.

Vừa chạy được mấy bước thì Vân Na lại hô, giọng như nghiến răng phát ra:" Còn nữa toàn bộ hòa thượng từ Thổ Phồn tới phải giết hết."

Ôn Nhu vấp chân lảo đảo, y chợt nhớ Vân Sơ, ngươi mau về đi, nhiệm vụ trông trẻ này lão tử không làm được nữa đâu. Vừa quay đầu lại định nói gì, nhìn thấy Trác Mã toàn thân xăm kín mít, Ôn Nhu lần nữa phải thừa nhận Vân Na không sai, gật đầu kiên định sải bước mà đi.

Mỗi một bước chân, lòng Ôn Nhu lại ổn định hơn, càn thấy Vân Na hoàn toàn chính xác.

Mặc dù chuyện Vân Na làm sẽ khơi lên đại chiến tôn giáo ở Tây Vực, nhưng Vân Na ghét chùa miếu nuôi nô lệ, ghét người Thổ Phồn lột da người, có gì sai không?

Không!

Vân Na chỉ kiên trì làm việc chính xác nhân thôi, còn về phần Phật quốc sắp xây dựng xong, tượng Phật cao chín tượng dựng lên phải lập uy để toàn bộ Tây Vực biết tới. Hay phải cản trở Phật giáo Thổ Phồn xuống Tây Vực.

Đó chỉ là tâm tư của đám người phàm tục thôi, Vân Na chỉ muốn làm thêm nhiều việc tốt.

Trước kia Ôn Nhu luôn cho rằng, Vân Na chỉ là con rối do Phật môn đưa ra, đám người Huyền Trang đại sư, Con khỉ già chẳng qua muốn lợi dụng sự ngây thơ của đứa bé này, sự cường đại của đại ca nó để làm hộ pháp cho Phật quốc của họ.

Giờ nhận ra, mình sai rồi, chuyện này sâu xa hơn thế.

Vân Na không cần thông minh, không cần tài cán gì, nó chỉ cần có một trái tim lương thiện biết phân biệt đúng sai thôi.

Phẩm chất quan trọng nhất của Phật môn là từ bi, lấy một trái tim từ bi đánh giá nhân gian.

Cho dù vì Vân Na không biết quản lý Phật quốc, khiến nó đi xuống, đổ nát, vùi lấp trong cỏ cây cũng không sao. Sự lương thiện từ bi của Vân Na sẽ làm cho tòa Phật quốc này từ nhân gian chuyển vào trong tim mọi người.

Biến thành một Phật quốc cao cấp hơn.

Bình Luận (0)
Comment