Vân Na đúng là đứa bé có thiên phận, Ôn Nhu khép mắt lại hít thật sâu bầu không khí nơi này.
Hắn thấy mình nên dốc toàn lực giúp Vân Na.
Con khỉ già để lại một tập đoàn mã tặc hung hãn, Vân Sơ để lại 2500 phủ binh Đại Đường hung hãn nhất, Tắc Lai Mã mang tới tám nghìn tộc nhân, ít nhất có thể tổ chức ba nghìn kỵ binh.
Nếu như thêm vào hai vạn nô lệ Vân Na muốn giải phóng, cùng với tín đồ các nơi đi theo nữa sẽ có một lực lượng không tệ.
Dù việc làm của Vân Na có làm nổ ra cuộc chiến tôn giáo, Ôn Nhu có thể thay đứa bé này chống đỡ.
Khi Ôn Nhu đem suy nghĩ của phật nữ nói cho Pháp Hoa đại sư, ông hòa thượng già lúc nào cũng lầm lì đó hai mắt sáng tới khiếp người. Có điều rất nhanh thôi, vẻ mặt ông ta lại khôi phục lại sự bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Pháp Hoa đại chư đưa chuỗi phật châu cho Ôn Nhu:" Chuyện bài binh bố trận không phải là sở trường của lão nạp, nhờ Ôn huyện lệnh rồi."
Ôn Nhu nhận lấy chuỗi phật châu, không khiêm tốn gì cả:" Bày mưu tính kế trong màn trướng, quyết thắng ngoài ngàn dặm chính là sở trường của mỗ gia, đại sư cứ yên tâm."
Pháp Hoa đại sư chắp tay, đọc ba lần:" A di đà phật, A di đà phật, A di đà phật."
Ba ngày sau, ba vạn nô lệ tham gia xây dựng Phật quốc, nay chỉ còn lại hơn hai vạn, được gọi tới quảng trường trước Phật quốc.
Xích khóa chân bọn họ đã được tháo ra, bọn họ đờ đẫn đứng trên sân rộng, cho dù gió lạnh luồn qua bộ quần áo rách nát bẩn thỉu, len lòi vào thân thể gày gò cáu bẩn của họ, nhưng chẳng ai phản ứng, mặt họ không có bất kỳ niềm vui nào.
Một đội ngũ hòa thượng mặc áo cà sa rực rỡ cao quý nối nhau từ chùa đi ra, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang nụ cười từ bi.
Từng đôi giày ấm áp, từng bộ da cừu mới, từng tấm vải, đặt vào lòng những con người đã trơ lỳ với hết thảy, dùng giọng ôn hòa, truyền cho họ giáo huấn của Phật nữ.
"Chúng ta đã chuộc hết tội nghiệt của mình rồi sao?" Mấy nô lệ bắt đầu hoang mang hỏi nhau, nhìn xuống đôi chân không còn còng, không còn xích sắt, bất giác có cảm xúc mất đi từ lâu dâng lên trong lòng, nhưng bọn họ nhất thời chưa biết phản ứng ra sao:
"Đại sư vừa nói gì, bọn ta sẽ có đất đai của mình à?" Có người lẩm nhẩm không dám tin:
Vị hòa thượng được hỏi chắp tay đọc Phật hiệu nói:" Đúng thế, các ngươi từ nay không còn là nô lệ nữa, phật nữ sẽ cấp đất đai, cừu dê, đê các ngươi làm người."
Đồ được phát xong, hòa thượng cũng đã rồi, để lại hai vạn người đứng trên mảnh đất trống, chỉ có số ít xì xào bàn tán, đa phần im ắng.
Đột nhiên có người phẫn nộ gào lên:" Chúng ta không phải nô lệ nữa, chúng ta lại làm người rồi à? Vậy trước kia chúng ta là cái gì? Những người chết đi là cái gì?"
Câu hỏi này đánh thức rất nhiều người, trên mặt họ dần dần có cảm xúc, một ông già tóc đã bạc, mặt thành kính chắp tay:" Phật gia nói, vì kiếp trước chúng ta phạm tội nghiệt quá lớn, nên kiếp này chúng ta phải chuộc lại. Nhờ có tượng phật lớn dựng lên, Phật tổ phù hộ cho chúng ta, rửa sạch tội lỗi cho chúng ta rồi ..."
Một người nhìn quanh rồi òa khóc:" Cha ta chết rồi, mẹ ta chết rồi ..."
Người sờ chân sờ tay, cảm thụ cơ thể nhẹ nhàng, không còn gì trói buộc:" Ta tự do rồi, ta chuộc hết tội rồi ..."
Có nam tử mặt mày trở nên hung tợn:" Chúng đã giết tộc nhân của ta ..."
"Này các ngươi có nghe rõ không, làm sao để được phân chia ruộng đất, phải đi hỏi ai, đất ở đây tốt lắm, ta muốn nuôi vài con cừu, ta mong đợi từ lâu rồi."
"Muội muội của ta chết rồi, nó còn quá nhỏ ... Ta phải giết đám hòa thượng đó, ta phải trả thù."
Từ thì bên cạnh có người lao tới, xô ngã người định đi báo thù đó:" Câm mồm, nếu ngươi giết họ, họ không phát đất cho chúng ta nữa thì sao?"
Người ở dưới rống lên:" Ngươi muốn sống ở đây cùng đám hòa thượng ghê tởm đó à?"
Người khác tới can hai người họ, nhưng đẩy một người ra, đẩy liên tục, vừa đẩy vừa nói:" Ngươi đi đi, Phật gia đã tháo còng chân cho ngươi rồi, không còn bị trói buộc nữa, ngươi đi đi. Ngươi ghét Phật gia thì đưa hết thứ đồ của ngươi đây ..."
"Đúng thế, ai không muốn ở lại thì cút đi, nếu không phải được Phật gia mua về, chúng ta sẽ phải làm việc tới chết, đâu ra cơ hội này."
"Là phật nữ làm đấy, ta có nghe nói phật nữ rất từ bi, các ngươi không tiếp nhận thì đi đi, đừng để ảnh hưởng tới bọn ta."
Bất kể các hòa thượng tỏ thiện chí ra sao, vẫn có nô lệ bỏ đi, bước chân kiên định hướng về quê hương của mình.
Khi bọn họ đi, Phật quốc tặng họ một túi lương thực, một ít muối, tấm áo và đôi giày để đi xa.
Những người đó lúc đi đều bước giật lùi, không phải họ tỏ lòng thành kính với Phật quốc mà là bọn họ lo có người từ phía sau xông tới, giết chết bọn họ.
Thế nhưng không ai truy sát bọn họ hết, bọn họ bình yên ra khỏi sơn cốc, bọn họ đi rất xa, qua đồng cỏ mênh mông rồi, phía trước có một cánh rừng, chỉ cần trốn vào trong đó, đám người kia có đuổi theo giết họ cũng muộn.
Khi đặt một chân vào rừng, chính thức thoát khỏi địa ngục, bọn họ sung sướng quay đầu nhìn lại, chợt thấy trên ngọn núi tuyết trắng bao phủ, dưới ánh mắt trời, có một bức tượng phật khổng lồ từ từ nổi lên ...
Ánh nắng xua tan đi sương mù bao phủ sơn cốc, tượng phật như người khổng lồ vừa tỉnh giấc, đang chậm rãi ngồi dậy.
Khi Phật tổ đứng thẳng lên, đất trời thanh tĩnh, Phật âm hùng hồn từ trên núi truyền xuống, bức tượng đó như người sống vậy, đầu dựa vào Tuyết Sơn, đôi mắt hiền từ nhìn xuống nhân gian.
Phật chỉ có cao lớn hùng vĩ mới có ý nghĩ, Phật phải hòa vào một thể với tự nhiên mới có ý nghĩa.
Sự từ bi phải ở trên cao truyền xuống, mới khiến người ta thần phục, không ít nô lệ rời đi nhìn thấy cảnh này hai chân run rẩy, tự giác quỳ xuống, bái lạy.
Vân Na được dùng sọt lớn đưa tới ngực tượng Phật, ở đó có bàn tay nằm ngang của Phật, nàng đứng trên đó, thông qua một cái loa lớn đặt sẵn, dùng tiếng Hồi Hột mà mọi người đều hiểu nói lớn:" Các ngươi vì ta mà xây dựng Phật quốc, ta sẽ trả lại cho các ngươi một đời bình an vui vẻ."