Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 816 - Q4 - Chương 059: Một Đám Người Chẳng Có Gì.

Q4 - Chương 059: Một đám người chẳng có gì. Q4 - Chương 059: Một đám người chẳng có gì.

Khi Ôn Nhu phái ra một đám mã tặc hung dữ nhất bắt đầu thanh trừng chùa miếu Tây Vực thì Vân Sơ dẫn đoàn cường đạo vui vẻ của mình mang theo đống tài phú cướp được, thong thả hướng tới Phật quốc của Vân Na.

Cách đó hơn 900 dặm, Bùi Hành Kiệm cùng người Thổ Phồn chém giết nhau tối tăm trời đất ở bên sông Hòa Điền.

Người Thổ Phồn kéo tới 5 vạn quân, Bùi Hành Kiệm chỉ có một vạn tám nghìn quân của An Tây đô hộ cùng 2 vạn kỵ binh Hồi Hột.

Kỵ binh Hồi Hột thấy mình đông hơn, cho nên rất ngông nghênh, trước trận chiến ai nấy tràn đầy tin, thoát ly trung quân của Bùi Hành Kiệm, tuyên bố chỉ một đợt xung phong sẽ đuổi người Thổ Phồn về cao nguyên. Kết quả trận chiến ở bãi loạn thạch, bị kỵ binh của Luận Khâm Lăng giết hơn tám nghìn, bắt sống hơn nghìn.

Người Hồi Hột thảm bại chạy về không ảnh hưởng gì tới sĩ khí quân Đường, bọn họ đã quen với loại chuyện này rồi.

Lấy ít đánh nhiều không thành vấn đề, vì bọn họ từ khi tới Tây Vực, chưa bao giờ lấy nhiều đánh ít, mỗi trận đánh với họ là một cuộc ác chiến.

Bùi Hành Kiệm sau khi nhận chiến báo thì rút lui, vì hắn nhìn ra rồi, Luận Khâm Lăng có chiến tích đó đã phải áp toàn quân lên, ắt tổn thất không nhỏ.

Đối phương vội vàng như thế, chứng tỏ vật tư của chúng thiếu hụt, mới phải đánh gấp, con đường tắt kia hẳn không thuận tiện vận chuyển lương thảo rồi.

Thế không việc gì lấy tính mạng huynh đệ trong quân đi đánh đổi, để chúng đói mờ mắt đã.

Ngoài ra hắn còn muốn xác nhận một suy đoán, đó là người Thổ Phồn có nội ứng ở Tây Vực. Nếu Luận Khâm Lăng lề mề không chịu lui, vậy có kẻ cung cấp lương thảo cho hắn.

Lên tới vị trí này cộng với chuyện trải qua, Bùi Hành Kiệm không còn bận tâm kết quả một hai trận đánh hay được mất nhất thời nữa. Hắn tin chỉ cần mình liên tục rút lui, sớm muộn tên nội gián cũng phải lộ mặt.

Ý chí của Bùi Hành Kiệm không ngừng mở rộng ở Tây Vực, tất cả quân Đường ở Tây Vực dần hành động theo ý chí của hắn.

Vân Sơ cũng nhận được lệnh của Bùi Hành Kiệm, nhưng y không vội tới Vu Điền, mà dẫn đội ngũ náo nhiệt của mình mang tài phú cướp được, mang gia súc từ đất cũ của Con khỉ già, thong thả tới Phật quốc của Vân Na trước.

Thư của Ôn Nhu gửi tới làm Vân Sơ tạm hoãn kế hoạch tới Đại Thực, muội tử ngốc của y làm ra cái Phật quốc lớn vô cùng nhưng trừ đám cường đạo trông giữ với một đám nô lệ với số ít mục dân không bộ tộc đi theo thì chẳng có gì.

Mặc dù Tắc Lai mã dẫn một đám người tộc Tắc tới, nhưng Vân Sơ chẳng đánh giá cao hơn, người Tắc có cái gì đâu, bao năm bị người Hồi Hột bóc lột hết rồi, chỉ hơn được nô lệ.

Con khỉ già bao năm chỉ huy đám mã tặc cướp bóc không ngơi nghỉ, muốn lấy đó làm vốn duy trì Phật quốc, nhưng một quốc gia muốn duy trì, không thể chỉ dựa vào tài phú cướp bóc được.

Dọc đường đi tới Phật quốc, Vân Sơ thi thoảng gặp được những đoàn người lưu lãng, thủ lĩnh của họ thường là một hoặc hai hòa thượng. Bọn họ y phục lam lũ những mang nụ cười thánh khiết, dẫn một đám người nghe tới cái quần chẳng có mà mặc, nhưng mang đầy tự tin về cuộc sống no ấm kéo tới Phật quốc.

Vân Sơ nhìn mà ê hết răng, một đám người nghèo cùng một đám hòa thượng tụ tập với nhau kết quả chỉ càng nghèo đói thôi.

Lại còn đám mã tặc, sa đạo kia nữa, trước kia lập quốc không nói, bây giờ nhất định phải biên luyện thành quân đội chính thức nếu không sẽ thành họa của cả Tây Vực.

Vân Sơ rất thân thiện mời những người lưu lãng trừ niềm tin chẳng có gì kia gia nhập đội ngũ, thế là đội ngũ của y càng thêm cồng kềnh.

Đám lão tặc vì thế mà nhìn Vân Sơ với ánh mắt u oán, bọn họ từng nghĩ số hàng hóa, công tượng, ca cơ, vũ cơ, nhạc sư với vô số lạc đà trâu cừu ngựa sẽ được quân hầu về luận công chia cho mình.

Kết quả dọc đường Vân Sơ ai cũng nhận, bọn họ có linh cảm xấu thứ thuộc về mình sắp bay khỏi lòng bàn tay rồi, vì quân hầu rất hào phóng đem lương thực chia sẻ với những người đó.

Quân hầu dùng tài phú cướp được nuôi đám người Tây Vực nghèo như ăn mày đó, vậy mà còn có hòa thượng khinh thường hành vi của họ.

Núi Côn Lôn luôn tồn tại, nó nằm vắt ngang đường chân trời, đại đội nhân mã của họ nhắm núi Côn Lôn mà đi, thấy nó ngay trước mắt rồi, nhưng đi liền hơn 20 ngày, núi Côn Lôn vẫn ở phía chân trời.

Chỉ là mặt đất bắt đầu thay đổi, từ cát sỏi dần dần có cỏ hoang.

Đối với trâu cừu mà nói, đây là tin tức tốt.

Càng tới gần núi Côn Lôn, tâm tình đám lão tặc càng tệ, bọn họ mẫn cảm phát hiện, trừ họ ra, tất cả mọi người, bao gồm gia súc đều dần sống tốt hơn, chỉ có họ sống ngày càng tệ.

Đường đi xuất hiện ít thi thể nằm rải rác, số thi thể này rất quỷ dị, không có thương tích, nhưng chết cô độc trên đường. Chân họ có đôi giày không quá cũ, người họ có áo lông cừu không quá cũ, có người còn mặc vải gai.

Không có vết thương mới, nhưng khi vén áo ra thì thấy xẹo chằng chịt.

"Những người này vì hoan hỉ quá độ, đi quá nhanh, đứt hơi mà chết." Lão tặc Hoắc Độc chuyên gia đánh thuốc rất có tâm đắc về cái chết, đi kiểm tra về báo cáo với Vân Sơ:

Vân Sơ tò mò nhìn ông ta:" Ngươi thấy cách chết này rồi à?"

Hoắc Độc né tránh ánh mắt của Vân Sơ:" Trước kia bọn thuộc hạ ở trong núi, mỗi lần thoát được quan binh truy bắt, vì đi vội mà luôn có người chết."

Đúng là bi hài kịch mà, Vân Sơ hỏi:" Vậy thì không thể chết hết được, bắt vài người hỏi cho rõ."

Đám lão tặc đang rảnh việc tức thì thúc ngựa xông vào rừng núi hai bên đường.

Một canh giờ sau, Vân Sơ rốt cuộc hiểu được những người chết này ở đâu ra.

Đó là những nô lệ được Vân Na thả tự do.

Những người bị đám lão tặc bắt về đều thù hận Phật quốc, một số không sợ chết, chửi măng Vân Na là kẻ lừa đảo.

Nếu Vân Na không giết những người này, Vân Sơ tất nhiên không giết, dù họ chửi bới, y vẫn thả họ đi.

Trương Thạc mặt như Quan Công nhắc:" Quân hầu, thả đi bọn chúng sẽ tung tin đồn bất lợi cho phật nữ sẽ không hay đâu."

Vân Sơ bình thả nói:" Ở Tây Vực này ta dám chịu trách nhiệm mà nói, không có chủ nô nào nhân từ như Vân Na đâu. Rời khỏi sự che chở của Vân Na, bọn họ sẽ hối hận tới tận khi chết."

"Giờ chúng nói xấu Vân Na chỉ là nhất thời thôi, đợi khi bọn chúng xám hối rồi, lời chúng nói ra sẽ càng đáng tin hơn, mê hoặc lòng người hơn."

Bình Luận (0)
Comment