Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 817 - Q4 - Chương 060: Trái Tim Con Khỉ Già Bằng Đá.

Q4 - Chương 060: Trái tim con khỉ già bằng đá. Q4 - Chương 060: Trái tim con khỉ già bằng đá.

Trên núi Côn Lôn có đỉnh núi tuyết, Vân Sơ biết nó tên là Mộ Sĩ Tháp Cách Phong, đó là cách gọi của người Hôi Hột, dịch ra là ngọn núi băng tựa như người cha. Có điều mọi người quen gọi đó là Thần Sơn.

Trong mỗi tòa Thần Sơn có một vị thần, vị thần đó đi chân đất dẫm trên đài sen cao ba trượng, thân cao chín trượng, tên là --- Phật.

Khi Vân Sơ tới Phật quốc của Vân Na cũng bị quy mô nơi này làm chấn kinh.

Dưới chân bức tượng Phật khổng lồ là quần thể kiến trúc hai màu đỏ vàng vô cùng hoành tráng.

Tất cả người thấy Phật quốc đều kinh ngạc, kể cả Vân Sơ thấy quen nhà hàng khách sạn xa hoa thì cũng chấn động không thôi.

Y không sao tưởng tượng được một nơi hoang vắng bốn bề không người, trong thời đại lạc hậu, có thể xây cả quần thể kiến trúc như cung điện ở trên núi cao như thế.

"Rốt cuộc con khỉ già kiếm được bao nhiêu tiền thế?" Khi Vân Na chạy ra đón Vân Sơ, đợi nàng làm nũng trong lòng một hồi, Vân Sơ không nhịn được hỏi nhỏ:

Vân Na lúc này chẳng còn vẻ tươi vui hoạt bát mà thường ngày nàng thể hiện ra, cũng thì thầm:" Huynh mà không tới thì muội không cách nào ngủ nồi, dưới cái Phật quốc này không biết chôn vùi bao nhiêu người nữa."

"Ôn Nhu gửi thư nói, chết hơn một vạn phải không?"

"Bọn họ che dấu đấy, phải nói là đợt nô lệ cuối cùng này chết hơn một vạn."

Con khỉ già là một người tàn bạo, Vân Sơ biết rất rõ điều này, ông ta là tên mã tặc cường đại nhất Tây Vực, là đại quý tộc địa vị chỉ dưới vương ở Thạch Quốc, ông ta là kẻ buôn nô lệ nổi danh nhất Tây Vực.

Đồng thời ông ta là cuồng tín đồ hộ tống Huyền Trang đi thỉnh kinh.

Ở Tây Vực, ông ta là hóa thân của ma quỷ, từ nhỏ Vân Sơ nghe tới danh tiếng của ông ta rồi.

Vì thế ông ta giết bao nhiêu người, y chẳng lạ.

"Con khỉ già đó đang ở đâu?"

Vân Na bám lấy Vân Sơ không chịu rời:" Hầu gia bế quan ở chùa Đại Từ Ân rồi."

Vân Sơ hừ lạnh.

Vân Na vội nói:" Không lừa huynh đâu, ông ấy thực sự bế quan mà."

Vân Sơ giơ tay lên muốn đánh, Vân Na ủy khuất nói:" Hầu gia không cho nói, còn bảo nói ra ca ca sẽ không thích muội nữa."

"Ca ca luôn thích muội, nhưng con khỉ già đó phải bị lột da."

"Đừng đi!" Vân Na ôm lấy tay Vân Sơ, ôm rất chặt, không cho y đi, giọng run run:" Ông ấy sắp chết rồi."

Vân Sơ ném Vân Na xuống ngựa, Ôn Nhu đỡ lấy Vân Na, cười nói:" Vân Na thả hai vạn nô lệ thành bình dân, ngươi phải khen ngợi muội ấy chứ?"

"Có phải ý muốn của Vân Na không?"

Ôn Nhu gật đầu:" Ta khẳng định với ngươi, đồng thời Vân Na cũng hứa cho những nô lệ xây dựng Phật quốc sống bình yên vui vẻ cả đời."

Vân Sơ quay đầu nhìn Vân Na đang ủy khuất lau nước mắt, y nhảy xuống ngựa bẹo má, rồi khẽ vỗ vỗ lên đầu, xách cổ muội tử đặt lên ngựa. Vân Na liền không khóc nữa, mặt vẫn phụng phịu.

Hỏi Tắc Lai Mã đâu thì Vân Na bảo Tắc La Mã bận lắm, nàng ít khi gặp, Vân Sơ đoán chừng Tắc Lai Mã bận đi khắp nơi thể hiện uy phong rồi, ai bảo nàng có nhi tử tài giỏi, cứ kệ nàng, đó là cuộc sống nàng thích.

Phật quốc ở thời Đường này đúng là một đại kỳ quan, Vân Sơ dắt ngựa mận chín chở Vân Na và tiểu cô nương Thổ Phồn, từng bước di tới Phật quốc.

Chuyện Con khỉ già làm khiến ánh mắt Vân Sơ nhìn tòa kiến trúc Phật quốc cũng thay đổi, không còn hoa lệ, không còn hoành tráng, y nhìn ra cả đống chỗ không hợp lý, còn thấy rất quê.

Đất là đất nện, tuy không có một cọng cỏ nào sinh sôi được, dù sao vẫn là mặt đất.

Tường chẳng cao, cùng lắm cao bằng một người bình thường, chỉ che được tầm mắt người ta, không có tác dụng phòng ngự.

Về phần bức tượng Phật kia, Vân Sơ thấy trừ tòa sen còn đáng kể, tượng phật bên trên chẳng hùng vĩ, 9 trượng thôi à? Y từng thấy tượng phật 30 trượng.

Dưới tòa sen có gian phòng trống, con khỉ già nằm trong đống da, mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ, trông có vẻ đúng là sắp chết rồi.

Vân Na ngồi xuống bên nắm bàn tay khô quắt của Con khỉ già, thanh minh:" Không phải cháu nói đâu, ca ca tự đoán ra đấy."

Con khỉ già cười:" Không sao, y mà không đoán ra được ta mới thất vọng."

Vân Sơ ném một miếng cam thảo vào mồm nhai:" Nghe nói ông sắp chết hả?"

Con khỉ già thở hổn hển:" Sống có gì đáng vui, chết có gì đáng lo."

"Chà chà, trước khi ta đi có kiểm tra sức khỏe cho ông rồi, chẳng những không bệnh không tật mà còn sinh lực dư dật." Vân Sơ giễu cợt:" Giờ lão tử đi chưa tới một năm, ông gây tội nghiệt gì mà bệnh tới mức hiểm nghèo thế, có phải bị Phật tổ phạt không?"

Con khỉ già này cả đời làm đúng hai c huyện đáng kiêu ngạo, một là đưa Huyền Trang đi Thiên Trúc, một là xây Phật quốc. Đừng nói ông ta khỏe mạnh, dù là ông ta sắp chết cũng phải bò tới xem tâm huyết cả đời của mình.

Nếu bảo ông ta không đi là vì Phật pháp tinh tiến, nhìn thấu hồng trần thì Vân Sơ thấy mình nên tìm vách núi nhảy xuống cho rồi.

Bởi thế gian sẽ toàn thánh nhân, không còn chỗ cho y nữa.

Đôi mắt to tròn của Vân Na mở càng to, vì Con khỉ già đứng dậy đi hài vào, làm động tác vặn người, cười áy náy với Vân Na, nói:" Vân Sơ nếu ngươi đã về rồi, chúng ta thương lượng làm sao tiêu trừ oán khí bao phủ trên bầu trời Phật quốc đi."

"Na Cáp thả đi hai vạn nô lệ, cho họ làm bình dân chỉ tiêu trừ một phần, hai mươi năm qua, Phật quốc tích lũy oán khí quá nhiều, phải tiếp tục tiêu trừ."

"Ông lừa ta." Vân Na hét lên, khóc hu hu đi tìm Tắc Lai Ma tìm kiếm an ủi rồi:

Vân Na không ở chỗ này cũng tốt, Vân Sơ chẳng có gì thất vọng hay tức giận với Con khỉ già, vì trái tim ông ta làm bằng đá:" Phật quốc quang minh đã lập nên rồi, vậy bây giờ điều cần làm là tẩy rửa vết bẩn trên người."

"Hai mươi nấy năm qua, tập đoàn mã tặc của ông bức bách người ta tới xây tòa Phật quốc này tội ác chồng chất rồi. Giết chúng đi."

Con khỉ già tự rót cho mình một cốc nước ấm uống cạn:" Giết thì tất nhiên là phải giết rồi, ta đang hỏi ngươi phải giết thế nào mới khiến cái chết của bọn chúng có giá trị."

"Chà, ông là ngươi xuất gia mà nhắc tới giết người lại chẳng có tí chướng ngại tâm lý nào nhỉ?"

Chút khích bác đó của Vân Sơ chẳng làm Con khỉ già mảy may dao động:" Những kẻ đó chỉ biết sống vô tri hết cuộc đời, sống chỉ biết làm chuyện xấu, chưa từng biết tới làm việc tử tế, giết chúng chính là sự nhân từ lớn nhất giành cho chúng."

"Hơn nữa chết sớm, đầu thai sớm sẽ có cuộc đời mới, đường đường chính chính là người tốt, chẳng phải bản ý hướng thiện của Phật sao?"

Vân Sơ lấy ngón út ngoáy lỗ tai, thế mà moi ra một cục thật, thuận tay búng đi. Dù sao y cũng tán đồng với Con khỉ già, phải dùng kẻ đó cho có giá trị:" Cứ để ta làm."

Con khỉ già xoay người nhìn bức tượng Phật nho nhỏ trong phòng chắp tay lại nói: “ Người hành Đạo ví như khúc gỗ dưới nước, theo dòng mà trôi. Nếu nó chẳng tấp vào hai bên bờ, chẳng bị người ta vớt lấy, chẳng bị quỷ thần ngăn trở, chẳng bị nước xoáy giữ lại, cũng chẳng bị mục nát, Ta cam đoan rằng khúc gỗ này nhất định sẽ ra đến biển. Người học Đạo nếu chẳng bị tình dục làm mê hoặc, chẳng bị các thứ tà vạy quấy nhiễu, lại tinh tấn tu pháp Vô-vi; Ta cam đoan rằng người này tất sẽ đắc Đạo."

"Lão nạp xây vạn ngôi chùa, được Phật quốc, được đại quang minh, đại trí tuệ, cũng có đại tội nghiệt, đại hắc ám."

"Nay lão nạp đem quang minh, trí tuệ cho Náp Cáp, mọi tội nghiệt, hắc ám tự nhận, nếu tội nghiệt đó khiến lão nạp vĩnh viễn rơi vào a tì địa ngục, vậy thì vào địa ngục đi ..."

Vân Sơ đóng cửa lại, nhìn quần thể kiến trúc huy hoàng phía dưới, nhất thời không biết nói gì.

Trái tim Con khỉ già là một tảng đá, trước kia là tảng đá, bây giờ là tảng đá, sau này vẫn sẽ là tảng đá.

Cả đời ông ta sẽ chẳng thay đổi.

Bình Luận (0)
Comment