Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 818 - Q4 - Chương 061: Phật Duyên Diệu Vô Cùng.

Q4 - Chương 061: Phật duyên diệu vô cùng. Q4 - Chương 061: Phật duyên diệu vô cùng.

Gió ở Tây Vực rất mạnh, chẳng nhu hòa như ở Trường An.

Gió Trường An thổi liễu Bá Kiều lay động rất thơ mộng, gió Tây Vực mà thổi luôn mang theo cái gì đó, đa phần là bụi đất, đôi khi là băng tuyết, hôm nay mang theo vụn phân trâu.

Phân trâu cần phải đốt đi, nếu không chẳng bao lâu thảo nguyên sẽ bị phân trâu bao phủ, nơi này nhiều người như vậy tất nhiên phải đốt rất nhiều bánh phân trâu để sưởi ấm rồi.

Vân Na ôm cái cột khóc thút thít, đứa bé này hôm nay bị lừa, còn bị lừa bới người thân.

Thời gian Vân Na rất lo, vì nàng sợ một lúc nào đó phát hiện Con khỉ già sẽ nằm mãi trong đống lông thú đó, không đánh thức được nữa.

"Ca, đừng đánh Hầu gia ..."

Dù đã khóc tới đỏ mắt, Vân Na vẫn sợ ca ca nổi giận đánh chết Con khỉ già.

So với việc bị lừa, Con khỉ già vẫn sống khỏe mạnh làm Vân Na vui mừng.

"Đó là Con khỉ già với quả tim bằng đá, sau này muội không cần để ý tới sự sống chết của ông ta." Vân Sơ thấy một kẻ kiêu hùng như Con khỉ già không cần phải thương hại:

Vân Na được Vân Sơ dỗ dành một hồi liền không khóc nữa, có điều nàng vẫn cho rằng con khỉ già không nên lừa mình, làm nàng thương tâm rất lâu. Khi bình tĩnh lại liền dẫn Trác Mã đi tìm Con khỉ già tính sổ.

Đại Phì thập thà thập thò như trộm, cái tính của nó cũng không đổi, chẳng hiểu sao đánh hơi được Vân Sơ về, chạy tới dùng đôi mắt to khiến y mềm lòng lấy ra đỗ tương mà nó yêu thích.

"Sau này gặp muội tử của ngươi phải ba quỳ chín lạy rồi." Ôn Nhu không che dấu sự khinh bỉ của mình:" Trước kia cứ nghĩ Vân đại tướng quân dựa vào quân công kiếm cơm, không ngờ lại dựa vào muội tử nhà mình ăn cơm nhão sống ra ngày."

Vân Sơ chẳng để ý tới cái mồm cay độc của Ôn Nhu, đặt Đại Phì xuống bàn làm việc của hắn, đổ hết đỗ tương trong ống tai áo vào cái bát khô, cầm văn thư lên xem:" Ngươi dâng tấu triều đình lập quan thự ở Phật quốc à?"

Ôn Nhu gật đầu:" Thế lực của Phật quốc quá lớn, nếu không có quan phủ kiềm chế, sớm muộn cũng thành đại họa. Phật môn có thể mặc sức truyền bá chủ trương của mình nhưng phải ở dưới sự giám thị của quan phủ."

"Hơn nữa làm quan ở đây phải là người cương chính như Lưu Nhân Quỹ, không phải loại thiếu xương như Phương Chính. Ít nhất là người không thông đồng với Phật môn."

"Ngoài ra còn phải đưa cả Đạo môn vào kiềm chế sự phát triển của Phật quốc."

Giữa Vân Sơ và Ôn Nhu không hề phân chia quen hệ trên dưới phụ thuộc, bọn họ là minh hữu, nên tuy giúp đỡ Vân Sơ, nhưng hắn luôn độc lập, có kiến giải của mình, không phải lúc nào cũng làm theo ý chí của Vân Sơ.

"Còn nữa, ta chẳng biết muội tử của ngươi là thông minh hay ngu xuẩn, vừa bị Chung Quỳ lừa mất không ít người với tiền của, hắn đang xây dựng mười tám tầng địa ngục ở ngay trong Phật quốc."

"Chung Quỳ hứa với Vân Na sẽ lấy tướng mạo nó làm mẫu, làm một bức tượng đặt ở tầng địa ngục thứ mười tám, để hoàn thành nguyện vọng cầu phúc cho vong linh của Vân Na."

Vân Sơ buột miệng:" Địa ngục không trống, thề không thành phật?"

Ôn Nhu nghe Vân Sơ nói vậy từ từ gập văn thư trong tay lại, hai tay đặt lên trên bàn, rất lâu, rất lâu sau hắn mới nói:" Đó là tâm nguyện rất lớn đấy. Lời như vậy không thể nói ra, nếu nói nhiều lần, ta e rằng sinh linh ở đất trời này ..."

"Na Cáp thích sạch sẽ, lại sợ ma quỷ, không cần ở chỗ tối tăm đó, loại chuyện này lão nạp rất thích."

Vân Sơ nhìn Con khỉ già đi vào cắt lời Ôn Nhu, theo sau là Vân Na bị lão già đó lừa cho mặt mày hớn hở, không biết phải nói gì.

Địa ngục không trống, thề không thành Phật.

Câu nói này là của Địa tạng vương bồ tát, sau nhiều lần hóa thân, chứng kiến mẹ mình vì làm chuyện xấu mà phải chịu khổ trong địa ngục liền lập ra tâm nguyện này.

Tám chữ này chưa xuất hiện ở Đại Đường.

Phật môn rất thích một người sau khi chết phải bù đắp lại chuyện làm khi còn sống, người bình thường có lẽ không có cảm giác gì với câu nói này, nhưng trong mắt Phật môn, đó là đại công đức, đại cảm ngộ, đại hi sinh ...

Con khỉ già đi rồi, nghe được tám chữ đó hưng phấn đi ngay, nói là muốn tìm Chung Quỳ thương lượng.

Dù sao đó là câu nói rất phổ biến đời sau, sớm muộn cũng xuất hiện, Vân Sơ chẳng lo có thể gây hậu quả gì, chỉ để ý tới Vân Na, ngán ngẩm nói:" Sao muội không rút được bài học nào thế, vừa bị ông ta lừa xong, giờ lại tin ông ta rồi."

Vân Na hớn hở khoe:" Hầu gia bảo sẽ cho muội ai vạn con cừu, một vạn con trâu, năm trăm con lạc đà."

"Có số gia súc này, nhưng người không có gì cả kia sẽ có thể sống được, thêm vài năm nã, đời trâu cừu sinh sôi thật nhiều, bọn họ sẽ trở nên giàu có, vậy là lời muội hứa với họ sẽ thành sự thật."

Ôn Nhu bất lực ngồi xuống:" Nhìn thấy rồi chứ, ngươi nói xem, đây là thông mình hay là ngu ngốc."

Vân Sơ chịu thua, có lẽ phải là người hồ đồ mới có thể thành Phật, không hồ đồ sao lại cứu đời giúp người, dù sao thì người thông minh chẳng làm chuyện này.

Chung Quỳ không thành phật được.

Hắn là người vô cùng thông minh, trí tuệ, nhưng vì thiếu thông tin, nên dưới điều kiện cho 500 con trâu, 5000 con cừu, ở tầng địa ngục thứ mười tám vốn dựng tượng Vân Na, giờ thành tượng Con khỉ già. Không chỉ ở đây, mà địa ngục ở Chung Nam Sơn cũng có tượng Con khỉ già.

Cho nên Con khỉ già thành Địa tạng vương trong địa ngục, vì sao lại là vương? Vì Con khỉ già rất lâu trước kia vốn là vương tử Thạch Quốc.

Hiện giờ việc này trông như một trò đùa, nhưng Vân Sơ biết đợi mấy trăm năm nữa, khi Phật môn dần dần hoàn thiện quá khứ , công đứt của Địa tạng vương. Khi đó Con khỉ giả thành Bồ Tát.

Sau khi Chung Quỳ biết được nguồn cơn sự việc, hắn đánh Tiêu Ngọc Hoa một trận tàn bạo.

Dù sao thì hôm đó có ca ca ngủ ở phòng bên cạnh, buội tối Vân Na ngủ rất ngon, cả đêm ngủ say tít, chẳng mơ mộng gì cả.

Buổi sáng thức dậy, Vây Sơ đang múa mã sóc trong sân thì nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Pháp Hoa đại sư, ông ta cũng đã biết chuyện Chung Quỳ làm tượng Con khỉ già, chưa nói cả đêm mất ngủ, trong lòng còn vô vàn u uất muốn phát tác.

"Địa phục không trống, thề không thành Phật." Pháp Hoa đại sư nhìn Vân Sơ múa sóc dưới ánh nắng, phát ra một câu phẫn nộ: "Phật duyên ngàn vạn sợi, lão nạp thân sống trong Phật duyên, nhìn Phật duyên bay đi theo gió, lại không bắt được sợi nào."

Vân Sơ ngây ra mất một lúc mới hiểu ra, chỉ cười:" Duyên, diệu vô cùng."

Cho dù đã nổi lên lòng đố kỵ, Pháp Hoa đại sư vẫn nhanh chóng ổn định lại được tâm tình, đặt trọng trách của Phật môn lên hàng đầu, nhanh chóng lệnh đem chuyện Ngộ Không đại sư có được chính quả truyền về Đại Đường.

Không chỉ là kể một câu chuyện, còn có rất nhiều việc phải làm, ví như khảo chứng kiếp trước và tương lai của Địa tạng vương.

Từ thời Hán Phật môn truyền tới, có rất nhiều giáo nghĩa không phù hợp với tư tưởng người Đường, nếu như không bỏ đi những thứ trái nhận thức người Đường, thêm vào dấu hiệu của Phật gia, việc truyền bá Phập pháp ở Đại Đường sẽ càng gian nan.

Tổng thể mà nói quá trình Huyền Trang thỉnh kinh là quá trình bỏ thứ hỏng, giữ lại tinh hoa, không phải tất cả thứ ngoại lai đều tốt, phải kiểm tra, biên soạn, rồi mới truyền bá.

Cho nên Phật là kết quả của thời gian, là kết quả vạn ý niệm đồng lòng, là kết quả sự mong đợi mỹ hảo của con người.

(*) Theo mình nhớ Địa tạng vương đúng là xuất hiện ở thời Đường, hay nói một kiếp của ông ở thời này, ngộ đạo thời này? Nói chung là thế, chứ mình hiểu quái gì về Phật pháp đâu.

Bình Luận (0)
Comment