Từ khi bức tượng Thích Ca Mầu Ni khổng lồ dựng lên giữa đất trời, nhân khẩu cái trấn nhỏ phía dưới Phật quốc mỗi ngay đều tăng lên.
Đó chỉ vẻn vẹn là cách nói thôi chứ tiểu trấn thực sự nhanh chóng phát triển thành thành thị không phải nhờ tác dụng bức tượng Phật, mà là lời hứa cứu vớt chúng sinh của Vân Na.
Là tiền.
Là vật tư!
Là trâu cừu.
Khi Vân Na đem tích trữ cả đời của Con khỉ già ném vào tiểu trấn đó, thoáng cái từ trấn nhỏ chỉ có người nghèo đói bỗng nhiên bọn họ có lương thực, trâu cừu, vải vóc, muối, nồi sắt, lều, nhà ở ...
Tất cả những thứ đó được Phật quốc phát vô tư cho bách tính, không cần tiền của họ, không cần mạng của họ, càng không cần con của họ.
Trong cương vực của Phật quốc có vùng thảo nguyên lớn, có khu rừng thông rậm rạp, có nguồn nước phong phú chằng chịt, càng có một cái hồ lớn vô cùng mỹ lệ.
Vân Sơ và Ôn Nhu đi khảo sát toàn bộ Phật quốc, xác định nơi này có thể an cư ít nhất 20 vạn người, nuôi dưỡng 100 vạn gia súc.
Nếu như người nơi này áp dụng cuộc sống nửa trồng cấy nửa chăn thả, dân cư có thể lên tới con số kinh khủng, 30 vạn người.
Ở Tây Vực không có một tòa thành nào nhân khẩu thường trú hơn mười vạn, nếu Phật quốc của Vân Na có thể đạt được mục tiêu này, nó sẽ tự nhiên thành trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị của Tây Vực.
Con khỉ già sở dĩ kiến lập Phật quốc ở đây không phải chỉ cân nhắc tới ưu thế hoàn cảnh địa lý, còn tính tới cả việc lưu thông với bên ngoài.
Đại Tiểu Bột Luật, chín họ Chiêu Vũ, Hà Trung, Đại Thực, cùng với người Ba Tư cực giỏi làm ăn đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của nó.
Sự thành lập của Phật quốc sẽ làm chặng đường an toàn của con đường tơ lụa kéo dài thêm về phía tây 5000 dặm.
Điều này sẽ kích thích thông thương giữa Trường An và Tây Vực, đường xá an toàn sẽ khiến thêm nhiều t hương nhân sẵn sàng mạo hiểm bước lên con đường tơ lụa cổ xưa.
Tới khi đó gia vị từ bờ biển, phê lê tới từ La Mã, những thứ quý giá của phương Tây, các loại lương thực, hạt giống rau quả, thông qua con đường này tới Trường An.
Trước kia tập đoàn mã tặc lớn nhất trên con đường này là thủ hạ của Con khỉ già, vì mười hai đám mã tặc này mà Vân Na ở Trường An mới thu được phí bảo hộ cực lớn.
Vì người muốn an toàn đi qua con đường này phải có một lá cờ do Vân Na cấp cho mới không bị đám đạo tặc nhiều như lông trâu trên đường tập kích.
Giờ Vân Na đích thân đi làm ăn, đám mã tặc đó tới lúc thỏ hết chó vào nổi ròi.
Khi đám mã tặc xua cả đoàn người Tây Vực từ hoang nguyên về, tên thủ lĩnh sẽ vào hang đá gặp Con khỉ già, sau đó không ra nữa.
Sau thủ lĩnh thì tới nhân vật số hai, rồi tới nhân vật số ba, cùng với những tên mã tặc hi vọng thay thế đám thủ lĩnh kia.
Bây giờ vẫn cứ có những người hưng phấn đi vào hang động của Con khỉ già.
Vân Sơ và Ôn Nhu mỗi người cầm một cốc trà lớn, đứng bên cửa sổ nhìn từng tên mã tặc hung hãn vào phòng của Con khỉ già.
Trình tự trong chuyện này cũng quan trọng lắm đấy, bị giết trước tiên là những tên thủ lĩnh khó bảo nhất trong đoàn mã tặc. Giết đi những tên có khả năng phản bội Con khỉ già nhất, đám còn lại luôn cho rằng mình một lòng trung thành sẽ không bị thanh trừ.
Bởi thế chúng nối tiếp nhau đi vào.
"Ta nói sẽ xử lý đám mã tặc này, vậy mà ông ta lại ra tay, xem ra ông ta không hoàn toàn tin tưởng ta, sợ ta lợi dụng chúng làm gì ngoài sự không chế của ông ta." Vân Sơ đánh giá:
Ôn Nhu cười:" Hẳn là một phần trong hiệp nghị của ông ta với triều đình, nếu một thời gian nữa Vương Hiếu Kiệt của Sơ Lặc đô đốc phủ tới Phật quốc tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự nơi này thì ta đoán đúng."
Vân Sơ tán đồng suy đoán này, đừng bao giờ mong đợi Con khỉ già thật lòng:" Ta nghĩ tiếp sau đó là bọn chúng sẽ nội chiến, tàn sát lẫn nhau."
Ôn Nhu uống hết nước trà, than:" Đúng là thủ đoạn sấm sét, dù sao cũng là người cúc cung tận tụy với ông ta bao năm ... Đúng là không phải người thường có thể làm ra được, trước kia ta thấy ngươi hơi nhún nhường với ông ta, giờ mới hiểu, người ta thực sự là kiêu hùng."
Bất tri bất giác con sông nhỏ bắt đầu tan ra, băng từ màu xanh chuyển dần sang màu trắng.
Khi từng đóa hoa bồ công anh kiên cường từ khe nứt của băng chui ra, một trận tuyết lớn đổ xuống.
Một khắc trước thôi còn ánh nắng phủ khắp nơi, chiếu người ta ấm áp, vậy mà thoắt cái cuồng phong rít gào, cuốn theo bông tuyết tựa như bức tường từ xa kéo tới.
Bầu trời xanh lam vẫn còn chưa kịp đổi màu nhưng tối dần, mây đen như từ khe hở của núi đá chui ra, chút ánh sáng sót lại trên mặt đất cũng bị bão tuyết bất ngờ nuốt chửng.
Vân Sơ đang cùng Chung Quỳ, Ôn Nhu, Vân Na ăn lẩu, nghe tiếng động bên ngoài, ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi thở dài:" Bạch tai tới rồi."
Ôn Nhu ăn tới thư thái không hiểu:" Bạch tai gì?"
Vân Na giải thích:" Tuyết rơi quá lớn sẽ chôn vùi cả cỏ khô, cừu không cách nào ăn được cỏ dưới tuyết, sẽ bị chết đói."
"Với mục dân mà nói, đây là thứ tai họa đáng sợ nhất."
"Trước kia muội và ca ca sống ở dưới Thiên Sơn cũng từng gặp phải bạch tai rất đáng sợ, ca ca lập tức giết hết cừu trong nhà. Muội và mẹ khoác lông cừu trốn trong lều, ca ca thì cứ một lúc phải ra ngoài cào tuyết trên nóc lều, nếu không tuyết làm sập lều, còn phải dựng tường tuyết ngăn gió lạnh nữa."
"Khi đó muội phải trốn tron lều tới hai mấy ngày, đợi ca ca và mẹ cho phép được rời lều thì tuyết đã hòa thành nước, các bộ lạc tranh nhau thức ăn."
"Ca ca và Yết Tư Cát đại thúc bảo vệ muội và mẹ nên ở bên ngoài hai mấy ngày, đến khi người chết đủ nhiều, số lương thực còn lại đủ ăn mới ra."
"Lần đó ca ca trúng hai đao suýt mất một cánh tay, Yết Tư Cát đại thúc thì bị thương ở chân, cứ tưởng không qua được."
Ôn Nhu bấy giờ mới biết bão tuyết ngoài kia nghiêm trọng ra sao, vậy mà hắn cứ nghĩ Phật quốc là thiên đường nhân gian rồi, té ra ở Tây Vực này chẳng đâu an toàn:" Thì ra hồi xưa ngươi sống khổ như vậy."
Chung Quỳ lẩm bẩm:" Giờ ta hiểu vì sao người chăn thả lại quen cướp bóc rồi, đây là cuộc sống còn bấp bênh hơn trồng trọt."
"Tới Tây Vực ta mới biết, mục dân không ăn thịt cừu, thịt trâu mà sống nhờ sản phẩm khác của nó như da, lông, sữa, hay nuôi chúng để đổi lương thực."
Vân Na dựa vào vai Vân Sơ:" May mà ca ca biết bắt hạn thát, biết bắt cá, còn biết thỏ nữa."
Đại Phì đang ngồi dưới chân Vân Sơ ăn đỗ tương, đột nhiên ngẩng đầu lên, tựa hồ nó biết Vân Na nhắc tới mình, nhìn thấy nồi canh sôi sùng sục, bốn cặp mắt nhìn nó chằm chằm, nó quyết đoán bỏ sỗ đỗ tương, chạy vội khỏi căn phòng đáng sợ. Dù ngoài kia đang tuyết lớn, nó cũng muốn tới chỗ Tắc Lai Mã ...