Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 820 - Q4 - Chương 063: Vương Miện Trên Đầu Vân Na. (1)

Q4 - Chương 063: Vương miện trên đầu Vân Na. (1) Q4 - Chương 063: Vương miện trên đầu Vân Na. (1)

Nguy cơ mà Đại Phì cảm nhận được không phải tới từ Vân Na, mà tới từ ánh mắt đáng sợ của Ôn Nhu, Vân Sơ.

Năm tháng thiên tai chính là thời cơ tốt để thay đổi quỹ tích sinh hoạt của con người.

Nhân loại mỗi lần biến đổi lớn đều theo sát đại dịch hoặc đại chiến.

Bây giờ Phật quốc phát sinh bạch tai, trong mắt người bình thường, đó là thiên tai, trong mắt người có quyền lực, đó là lúc thay đổi.

Những chuyện trước kia không thể bắt người ta thay đổi, giờ dựa vào đại nạn, có thể ép họ thay đổi.

Lúc này ai có sức mạnh cứu vớt người khác thì người đó nắm giữ quyền lực. Mà người như Vân Sơ và Ôn Nhu sao có chuyện bỏ qua cơ hội thao túng quyền lực như thế.

Liên tục ba ngày bão tuyết, tuyết tích ở ngoài cửa của Vân Sơ đã dày hơn ba thước. Sau bão tuyết, mặt trời lên, đồng thời cũng mang tới gió lớn.

Mặt trời treo trên không trung chỉ to như hạt đỗ, nhìn như tỏa sáng nhưng không cho mặt đất được một chút hơi ấm nào.

Gió lớn cuốn đi lớp tuyết tơi xốp, đưa nó lên không trung, rồi lại lả tả rơi xuống, hoặc bị cuồng phong cuốn đi nơi khác.

Bão tuyết ba ngày lại thêm cuồng phong hoành hành ba ngày, mặt đón gió của Phật quốc không có chút tuyết nào, nhưng ở mặt khuất gió, tuyết đã dày tới cả trượng.

Mỗi năm khi bồ công anh nở hoa là lúc băng tuyết tiêu tan, sông lớn tan băng, tuy cỏ cây vẫn khô vàng, nhưng dù là người hay gia súc đều có thể ngửi thấy mùa xuân tới trong gió ẩm ướt.

Bây giờ gió ẩm biến thành bão tuyết.

Khi vật tư lương thực không đủ thì phải giết người già yếu trong dân cư.

Người già yếu đã chuẩn bị bị giết, hoặc bị đuổi ra nơi hoang dã. Kết quả Phật quốc không giết họ, không đuổi họ, mà là giết đám mã tặc đã tàn hại mảnh đất này hai mươi năm.

Đám mã tặc bị Con khỉ già giết hết thủ lĩnh, lại vì tranh giành ngôi vị thủ lĩnh mà va chạm đổ máu không ít lần. Trong tình cảnh chia rẽ nghiêm trọng đó, bọn chúng bị Vân Sơ dẫn theo kỵ binh chính quy nhất tập kích bất ngờ, không có cách nào thoát khỏi số mệnh bị tận diệt.

Cái chết của đám mã tặc đêm tới chấn động lớn với cư dân Phật quốc, bọn họ không hiểu được hành vi của người quản lý Phật quốc.

Có điều khi Vân Na dẫn theo đám hòa thượng đem cỏ khô, lương thực, phân trâu khô, da thú và y phục vẫn còn dính máu của đám mã tặc phát cho cư dân, bọn họ đã hiểu cách làm không phù hợp quy luật của Phật quốc.

Đó là ... Phật nữ đang báo thù cho họ.

Trừ nguyên nhân đó ra, bọn họ đầu óc quá đơn giản thực sự không nghĩ ra được nguyên do nào nữa.

Hình tượng bên ngoài của Vân Na thực sự quá tốt, cho dù là người lòng ngập tràn thù hận, khi nhìn thấy Vân Na vất vả bước trên tuyết sâu quá đầu gối, đem da thú tới cho hắn còn nở nụ cười rực rỡ, hắn không cách nào oán hận được.

Cư dân Phật quốc chỉ biết một điều đơn giản, từ sau khi Phật nữ Vân Na tới, cuộc sống của họ tốt lên.

Cho nên loại thiện cảm này dần chuyển hóa thành quyền lực.

Tuy vậy vì vật tư, lương thực không đủ, Phật quốc nhanh chóng tiến vào chế độ phân phối, mọi người mỗi ngày đều nhận được một phần thức ăn không tới mức chết đói.

Nhìn thấy con dân của mình ăn không no, dù Vân Sơ có nướng xâu thịt cừu rất ngon, Vân Na cũng không ăn.

Nàng cùng với Trác Mã ăn thức ăn giống của bách tính, may mà đứa bé này khỏe ăn, thứ ngon cũng ăn được, thứ dở cũng ăn được. Khi bách tính nhìn thấy Vân Na cầm một cái bát gỗ, ra sức nắm bột thanh khoa đen xì, cuối cùng năm thành hình sợi dài, cho vào miệng. Thế là rất nhiều người vây quanh nàng, ngồi bên đống lửa, ăn số bột thanh khoa chẳng đủ no bụng mà lòng vui vẻ.

Tắc Lai Mã không làm chuyện ngốc nghếch đó, từ khi biết nhi tử có quyền lực, quân đội trong tay thì nàng chỉ ăn thứ ngon nhất, dùng đồ tốt nhất, mặc trang phục đẹp nhất.

Người Tắc đối diện với bão tuyết không biết phải sinh tồn ra sao, Tắc Lai Mã mặc kệ, nàng suốt ngày dẫn theo con hạn thát Đại Phì, đi khắp nơi tìm kiếm món ăn ngon nhất.

Gọi là nàng tìm chứ thực ra là sai A Phàm Đề tới bộ lạc người Tắc tìm.

Gọi là tìm chứ thực ra là A Phàm Đề dẫn theo Tiêu Ngọc Hoa đi cướp đoạt.

Cách làm này không phải do Tắc Lai Mã sáng tạo ra, khi bộ lạc gặp thiên tai, tộc trưởng của bọn họ luôn làm thế.

Vân Sơ cũng ăn thứ tốt nhất, khi bão tuyết hoành hành, y vẫn mỗi ngày một món, lúc thì nấu thịt cừu, khi thì nướng đùi cừu, xiên xâu thịt, đôi khi còn có thịt trâu khô, thịt lạc đà khô cả táng lớn. Về phần bánh nướng và dưa muối thì y càng không thiếu.

Thịt cừu thái từng lát mỏng, cho thê tương ớt vào giữa bánh vừa nướng xong, Vân Sơ lén đưa cho Vân Na khi không có ai chú ý, đứa bé này mười năm qua đã bao giờ phải ăn uống kham khổ thế đâu, y nhìn mà không đành lòng.

Nước dãi từ miệng Vân Na chảy dài tới ngực, tay theo bản năng đưa ra nhanh như chớp, khi chạm vào cái bánh nóng, nàng sực tỉnh ... Xoay người bỏ chạy.

Vân Sơ thở dài đưa cho Trác Mã, kết quả đứa bé ngốc này cũng giống với Vân Na, nước dãi long tong, đấu tranh tâm lý rất lâu cũng chạy theo Vân Na.

Muội tử không ăn làm Vân Sơ nhất thời chẳng còn chút khẩu vị nào. Cơ mà chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới Tắc Lai Mã, nàng ăn hết luôn ba cái bánh kẹp thịt, ăn hộ cả hai đứa con thi thoảng cũng chia cho Đại Phì một ít.

Hết thảy đều nằm trong sự khống chế của Ôn Nhu, toàn bộ chuyện hậu cần, quản lý do hắn lo liệu, cấp bao nhiêu, giữ lại bao nhiêu dự phong, bao nhiêu đem đầu tư, hắn đều tính kỹ càng. 5 vạn bách tính Phật quốc đã hiểu rõ ai là vương của mình.

Lúc này lực lượng quân sự trong tay Vân Sơ cũng chỉ là nắm đấm trong tay hắn.

Cùng lúc ấy người Tắc cũng hiểu ra, Tắc Lai Mã không đủ thành tộc trưởng của họ.

Dần dần Tắc Lai Mã nhận ra, mệnh lệnh của mình không còn tác dụng nữa, người Tắc coi mỗi câu nói của Vân Na thành vương lệnh.

Tới một hôm khi A Phàm Đề và Tiêu Ngọc Hoa bị người ta tụ lại đánh cho sưng tím mặt mày chạy về, ngày tháng Tắc Lai Mã mượn lực lượng nhi tử để cáo giả oai hùm cũng kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment