Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 821 - Q4 - Chương 064: Vương Miện Trên Đầu Vân Na. (2)

Q4 - Chương 064: Vương miện trên đầu Vân Na. (2) Q4 - Chương 064: Vương miện trên đầu Vân Na. (2)

Bão tuyết đã tan biến hoàn toàn, mặt trời lại trở nên ấm áp, tan chảy tuyết trên tượng phật, những giọt nước men theo gò má Phật tổ chảy xuống, lúc này ánh mắt Vân Na chiếu tới đâu, đám đông quỳ bái tới đó.

Ôn Nhu kích động hơn cả mình phong vương, nói với Vân Sơ:" Ngươi đang nhìn thấy một vương giả đích thực sinh ra."

"Sau này Phật quốc được lãnh đạo bởi các đại hòa thượng, vận hành quản lý bởi quan phủ."

"Tương lai chỉ cần có vấn đề, Vân Na quay về một cái, mọi loạn lạc sẽ được dẹp bỏ, bách tính sẽ càng sùng bái nàng."

"Hình ảnh nhân từ, thiện lương, mỹ hảo của Vân Na sẽ lấp kín trái tim họ, không còn chỗ cho thứ khác nữa. Vân Na đã thỏa mãn ảo tưởng mỹ hảo nhất của bách tính về vương."

"Bây giờ ngươi có thể yên tâm rồi đấy, không ai có thể dùng Vân Na như con rối, ngược lại nàng mới là chủ nhân đích thực của Phật quốc. Trong lòng bách tính đã đội vương miện lên đầu Vân Na, còn chắc chắn hơn cả ý chỉ của hoàng đế."

Chung Quỳ chướng mắt với vẻ mặt đắc ý của Ôn Nhu, lạnh lùng nói:" Ngươi dùng thủ đoạn đem thiên thời, địa lợi, nhân hòa chuyển tới Vân Na không theo lẽ tự nhiên. Đây là soán cải thiên mệnh, phải xuống mười tám tầng địa ngục, không thể siêu sinh."

Vân Sơ quay sang nhìn Chung Quỳ:" Ngươi lạc lối rồi đấy, địa ngục ngươi lập ra chỉ là giả, sự kiên trì và lương thiện của Vân Na mới là bản chất, cả thiên thời địa lợi nhân hòa la phụ trợ. "

"Đó là báo đáp Vân Na đáng được nhận, mỗi chuyện tốt nó làm cho bách tính không có chút giả dối nào trong đó."

Chung Quỳ kiên trì ý mình:" Huyện tôn, thuộc hạ thừa nhận Vân Na có rất nhiều phẩm chất tốt, nhưng báo đáp này quá lớn so với việc muội ấy làm, muội ấy không thông minh đến thế để nhận vinh diệu này."

Ôn Nhu tặc lưỡi:" Ngươi đúng là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng ta chỉ thấy ngươi suốt ngày cầm dùi đục đá."

Chung Quý không đáp được, nhìn gương mặt âm hiểm, gò má khắc bạc của Ôn Nhu, hắn quyết sẽ đem bộ dạng này thể hiện rõ ràng trên tượng mình khắc trong địa ngục để ai nhìn cũng nhận ra đây là kẻ tồi tệ.

Phạm vi của trận bão tuyết này rất lớn, nơi thực sự gặp tai họa không phải là Phật quốc, mà là con đường gần núi Côn Sơn, vì gió từ con đường đó thối tới.

Gió từ cao nguyên thổi xuống, bị núi Côn Lôn chặn lại, tất cả đổ dồn vào con đường đó, khiến nơi đó gió càng mạnh.

Lúc này nhiệt độ phía Sơ Lặc đang tăng lên, không khí lạnh cao nguyên đi xuống gặp phải không khí nóng đã tạo ra trận bão tuyết ghê người đó.

Khi bão tuyết sắp tới, Bùi Hành Kiệm dẫn toàn quân chui vào một tòa thành đất, đồng thời trốn luôn trong đó mười ngày mới dám thò đầu ra, phái thám báo đi thăm dò tin tức quân đội Thổ Phồ.

Lũng sông ở Vu Điền là một nơi có độ ẩm dư thừa, vì thế bị gió lạnh càn quét, biến tất cả thành thế giới băng.

Vô số nhân mã biến thành tượng băng, thám báo cứ men theo những cột băng này đi về phía tây, càng đi thấy càng nhiều người Thổ Phồm túm tụm lại một chỗ cùng đông cứng.

Thám báo truy theo manh mối tới trăm dặm vẫn thấy thi thể người ngựa đóng băng, xét thấy đường xá quá xa xôi, còn đi nữa sẽ tới nước Tiểu Bột Luật, liền về báo cáo.

Tiếng cười của Bùi Hành Kiệm vang vọng mười dặm.

Sau khi phái người đi kiểm kê số người Thổ Phồn chết rét, hắn quyết đoán báo lên triều đình, quân An Tây chém chết ba vạn người Thổ Phồn trước trận.

Dù sao Bùi Hành Kiệm đúng là có hơn hai vạn thi thể người Thổ Phồn, không hề giết bách tính giả mạo công lao, hắn xuất quân đánh Thổ Phồn thật, không tính là lừa dối hoàng đế.

Liền một lúc chết gần ba vạn võ sĩ, đối với Thổ Phồn không hề có ưu thế nhân khẩu mà nói, trong thời gian ngắn khó mà nhóm ngó An Tây tứ trấn nữa rồi.

Mượn thiên huy lần này, Bùi Hành Kiệm tham vọng lớn, chưa về tới Quy Tư hắn đã gửi văn thư tới các bộ tộc, quốc gia, mời họ tới Quy Tư tụ hội, cùng nhau thương lượng an bài mục trường tứ trấn. Hắn muốn giải quyết chuyện hoàng đế an bài ngay một lần.

Một trận bão tuyết tựa hồ đã giải quyết vô số chuyện ở An Tây, nhưng thực ra bão tuyết là nhất thời, mảnh đất này là vĩnh hẳng. Bảo tới nhanh đi nhanh, đợi tuyết tan hết, có non sinh ra, một vòng luân hồi của Tây Vực sẽ lại bắt đầu.

Đốn Châu cưỡi trên con ly ngưu trắng, trên người mặc áo khoác lông hố ly, đội cãi mũ hồ ly lớn, đôi mắt đôi như mực, roi ngựa trong tay cần roi ngựa quất vào cái đầu lâu chỉ có chút thịt dính vào thân thể. Cái đầu lâu rụng xuống, lăn lông lốc hai vòng.

Nàng đưa mắt nhìn quanh, đâu đâu cũng là thi thể tàn khuyết bị dã thú ăn sót lại.

Một mỹ nhân đột ngột xuất hiện ở hoàn cảnh thế này, Đốn Châu lại chẳng hề thấy thiếu thoải mái, ngược lại nàng rất hoan hỉ thành tựu mình tạo ra.

Khi Luận Khâm Lăng vượt qua đường tắt núi Côn Lôn, lão trượng nhân Hách Luân của Hạ Lan Mẫn Chi là người phụ trách vận chuyển lương thảo đợt hai.

Hách Luân già yếu vốn không tin trong núi Côn Lôn có đường tắt tới Vu Điền, thêm vào Đốn Châu xúi bẩy, ông ta để nữ tế Hạ Lan Mẫn Chi dẫn người theo sau Luận Khâm Lăng.

Khi bão tuyết nổi lên, Hạ Lan Mẫn Chi đang ở trong núi Côn Lôn, dưới tình huống nguy cấp, hắn tìm được một sơn động mới tránh được đại họa.

Chẳng có võ sĩ Thổ Phồn nào chịu nghe người Đường chỉ huy, nên thủ lĩnh thực sự của đội ngũ này là Đốn Châu.

Nhưng sau khi Hạ Lan Mẫn Chi dẫn dắt mọi người thoát được bão tuyết, xem như cứu sống đội quân vạn người này, thêm vào ở trong quân hắn luôn chịu khổ trước mọi người, hưởng thụ sau mọi người, nên được đám võ sĩ Thổ Phồn này coi là người mình.

Có điều muốn trở thành thủ lĩnh, tướng quân của những người này thì phải xem biểu hiện của hắn trên chiến trường.

Hạ Lan Mẫn Chi phong lưu tuấn tú từ khi lên cao nguyên liền biến thành nam nữ đen xì xì, khi hắn mặc đồ Tạng lên, tóc bện thành bím tóc nhỏ, đeo lên trang sức mã não, hắn liền thành quý tộc Thổ Phồn tiêu chuẩn.

Đốn Châu đứng trên lưng lý ngưu giang tay ngã thẳng từ trên xuống, Hạ Lan Mẫn Chi vốn cách nàng hơn một trượng không biết làm thế nào xuất hiện một cách thần kỳ bên cạnh lý ngưu, bế ngang lưng nàng.

Đốn Châu cười khanh khách rúc vào lòng hắn, cắn môi hắn, phát ra tiếng kêu như thú cái động dục.

Đợi Đốn Châu buông răng ra thì môi Hạ Lan Mẫn Chi đã loang lổ máu, môi nàng cũng vậy, vẫn hét to:" Hạ Lan, chàng là hùng ưng chân chính, thiếp muốn ăn chàng."

Hạ Lan Mẫn Chi mỉm cười:" Nếu như ta không may chiến tử, nhớ mang thi thể của ta về, đừng lãng phí."

Đốn Châu liếm máu trên môi:" Lần này chàng cứu tất cả mọi người."

Hạ Lan Mẫn Chi không trả lời Đốn Châu mà nhìn thám báo quân An Tây lang thang ở đường chân trời:" Chúng ta phải đi thôi, một vạn quân không phải là đối thủ của Bùi Hành Kiệm đâu."

Đốn Châu nhảy lên một con chiến mã, buộc ly ngưu trắng vào yên ngực, chỉ vào thi thể trên mặt đất hét to:" Luận Khâm Lăng không đánh mà chạy, hắn là con quỷ nhát gan, chúng ta đuổi theo, dán đuôi hồ ly lên cho hắn."

Nói rồi thúc ngựa phi như bay, con ly ngưu trắng chạy không nhanh, bị chiến mã kéo đi, nó đành điên cuồng dẫm lên hoang mạc đuổi theo tốc độ chiến mã.

(*) Nói chung sự kiện Bùi Hành Kiệm làm An Tây đô hộ cũng đúng với lịch sử, nhưng mà sớm chừng 8 - 10 năm, cũng giống như trận đánh Cao Câu Ly cũng bị đẩy lên sớm hơn.

Bình Luận (0)
Comment