Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 822 - Q4 - Chương 065: Củi Của Vương Và Bánh Phân Trâu Của Mục Dân.

Q4 - Chương 065: Củi của vương và bánh phân trâu của mục dân. Q4 - Chương 065: Củi của vương và bánh phân trâu của mục dân.

Hạ Lan Mẫn Chi thân thù hết sức mẫn tiệp nhảy lên chiến mã, thuần thục không kém gì một người Thổ Phồn đích thực, cho tay lên miệng huýt một hồi sáo dài, những võ sĩ Thổ Phồn vốn phân tán khắp nơi vội vàng lên ngựa, theo công chúa nhà mình chạy về phía Tiểu Bột Luật.

Đó là hướng Luận Khâm Lăng bỏ chạy.

Sức bền bỉ của người Thổ Phồn rất tốt, cả chiến mã của họ cũng vô cùng dẻo dai, chạy liền một hơi sáu mươi dặm Đốn Châu mới dừng ngựa.

Chiến mã phun ra hơi trắng, toàn thân đầy mồ hôi, bốn vó tráng kiện run run, cơ bắp co giật.

Con ly ngưu thì tình hình rất tệ, chiến mã vừa dừng lại nó liền lảo đảo rồi ngã xuống không đứng dậy nổi nữa, máu từ miệng chảy ra, chốc lát sau con ly ngưu trắng quý giá chết một cách lặng lẽ.

Đốn Châu không hề thấy tiếc, nàng nhảy xuống chiến mã, dùng dao rạch thân thể còn nóng của lý ngưu, lấy ra miếng thịt trâu nóng hổi đầm đìa máu cho vào miệng.

Võ sĩ Thổ Phồn cũng học theo, chốc lát sau ăn con trâu chỉ còn lại nội tạng gân xương và da.

"Vì sao chàng không ăn?" Đốn Châu hỏi Hạ Lan Mẫn Chi:

Hạ Lan Mẫn Chi bẹo gò má ngăm đen của Đốn Châu:" Ta muốn ăn đồ chín hơn."

"Đây là chút thức ăn cuối cùng của chúng ta rồi, chàng không ăn sẽ không có sức đi tiếp đâu."

Bọn họ tuy giữ được mạng sống, nhưng lương thực và trâu cừu bị bão tuyết cuốn đi hết, bọn họ ở trong hang động ba ngày, số thức ăn ít ỏi mang theo người chẳng đủ, ai nấy đều đói lắm rồi, có lẽ tiếp theo đây sẽ phải giết ngựa.

Thế nhưng trên hoang mạc không có ngựa hay lạc đà, chẳng khác nào đồng nghĩa với cái chết.

Hạ Lan Mẫn Chi bụng réo nãy giờ, nhưng hắn vẫn rất trấn định:" Đốn Châu, chúng ta có một vạn dũng sĩ, không lo thiếu thức ăn. Từ nơi này đi về phía tây, nghe nói là địa giới của Tiểu Bột Luật, chỉ cần có người là chúng ta có thức ăn."

"Nàng triệu tập những người vừa ăn thịt trâu lại đây, họ có sức lực theo ta kiếm thức ăn rồi."

Nói xong hắn nhảy lên lưng chiến mã, nói lớn:" Đi về phía trước một trăm dặm sẽ có thôn trang, tập thị, có thành trì. Các dũng sĩ, có muốn theo ta tới đó lấy lương thực, tài phú không?"

Lúc này tiếng Thổ Phồn của Hạ Lan Mẫn Chi đã vô cùng tiêu chuẩn rồi, lời vừa dứt liền có một đám người Thổ Phồn tụ tập xung quanh hắn, hú hét muốn đi theo.

Sau khi Đốn Châu truyền lại mệnh lệnh một lần nữa, chọn ra những người khỏe mạnh cường tráng nhất, Hạ Lan Mẫn Chi và đám kỵ binh Thổ Phồn đói khát lấy ra chút thức ăn cuối cùng của mình cho chiến mã ăn.

Đợi mồ hôi trên người chiến mã khô hết, Hạ Lan Mẫn Chi vỗ mông Đốn Châu một cái, cười ha hả nhảy lên lưng chiến mã, dẫn đoàn người tiếp tục tiến về phía tây.

Đốn Châu nhìn theo thân hình của Hạ Lan Mẫn Chi, trong mắt nàng, chỉ có dũng sĩ không sợ chết như thế mới xứng làm trượng phu của nàng.

Vân Na vất vả lôi một cái nhánh cây từ trong băng ra, cùng Trác Mã chặt đứt, lấy thừng buộc lại.

Đó là công việc của chủ phó họ hôm nay --- Đi kiếm củi.

Mặt khuất nắng của tuyết sơn vẫn còn chưa tan băng, mặt đón nắng thì đã có chút nóng bức, cái nóng này không phải ở da thịt, mà là trong thân thể.

Do bức xạ rất mạnh, cảm giác bức bối trong cái lạnh cực kỳ không có lợi cho sức khỏe của con người.

Rất nhiều người từ Trường An tới đã đổ bệnh, chính là vì cái khí hậu cao nguyên chết tiệt này.

Tới tối, cảm giác bức bối kia sẽ biến mất, nhưng cái lạnh vẫn có thể lấy mạng tất cả mọi người.

Lúc này có thể phân ra rõ người Đại Đường và người Tây Vực. Ai có thể làm việc là người Tâu Vực, còn ai đi vài bước đã thở hồng hộc là người Đường.

Vân Sơ vốn cho rằng những người theo mình từ Trường An tới đây bôn ba ở Tây Vực nửa năm đã thích ứng với khí hậu nơi này, không ngờ một trận bão tuyết lớn sau đó lại một hồi nắng to, thời tiết biến đổi nhanh chóng khiến người Trường An bại lộ bản chất thân thể của mình.

Trên đường về Vân Na gặp Tắc Lai Mã đi nhặt phân trâu, Tắc Lai Mã hừ mạnh một tiếng với nữ nhi, dẫn tể tướng A Phàm Đề của mình đeo một sọt phân trâu đi tới bộ lạc người Tắc.

Trác Mã hai mắt tỏa sáng nhìn phân trâu tên lưng Tắc Lai Mã, bất kể là thảo nguyên hay cao nguyên đều giống nhau, phân trâu tượng trưng cho tài phú, nó hỏi Vân Na:" Chúng ta vì sao không đi nhặt phân trâu?"

Vân Na đáp:" Người sạch sẽ không nhặt phân trâu."

Trác Mã lấy làm lạ:" Nhặt phân trâu thì liên quan gì tới sạch sẽ, tỷ không thích uống trà sữa đun bằng phân trâu à?"

"Ta thích dùng củi đun trà sữa hơn."

"Dùng phân trâu đun trà sữa mới thơm."

"Câm mồm, chúng ta dùng củi."

Vân Na vừa nói vừa kéo lên được một cành cây rất lớn bên sông, tiếp tục chặt ra bó lại.

Đợi hai người họ mỗi người đeo một bó củi lớn về trấn, Vân Na được rất nhiều người chào đón.

Cái trấn này hình thành lên từ trại nô lệ trước kia, gì chưa nói chứ tường bao quanh rất cao lớn chắc chắn, bên trong quy hoạch ngăn nắp, đâu ra đó.

Bây giờ nhân số tăng lên gấp đôi rồi, lều trại cắm lộn xộn, người không thông thạo Tây Vực rất khó dựa vào đặc trưng khác nhau của những cái lều tìm tới nơi cần tìm. Ôn Nhu rất cố gắng chỉnh đốn quy hoạch nơi này, nhưng trong tay hắn chẳng có người để dùng, nên hiệu quả rất hạn chế.

Vân Na giao củi mình và Trác Mã nhặt được cho một nữ nhân Tây Vực rất già không còn sức đi nhặt phân trâu về đốt, tiếp tục đi nhặt củi rồi mệt mỏi về Phật quốc.

Quay về gian phòng ấm áp, Vân Na ngã ngay xuống chiếc giường êm ái tỏa ra mùi thơm của mình, rên rỉ luôn mồm.

Hôm nay nàng nhặt ba bó củi rồi, toàn thân nhức mỏi, gần đây lại ăn uống chẳng ra sao.

Ngoài cửa sổ Tắc Lai Mã đem phân trâu mình vất vả phơi khô cho vào hố giường của Vân Na, bánh phân trâu cháy rất chậm, chỉ cần hai gùi bánh phân trâu là có thể làm Vân Na ấm áp cả một ngày.

Trác Mã chẳng hiểu nổi hành vi quái dị của Vân Na, đem củi mình vất vả nhặt được tặng người khác, mình lại đi dùng phân trâu mẫu thân vật vả kiếm được.

Nó hỏi Vân Na, Vân Na nói, củi của vương để sưởi ấm tim người khác, còn bánh phân trâu dùng sưởi ấm giường.

Bình Luận (0)
Comment