Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 824 - Chương 067: Đội Quân Đói Khát.

Chương 067: Đội quân đói khát. Chương 067: Đội quân đói khát.

Đại quân một khi quá vạn thì nhiều vô biên.

Vân Sơ chỉ huy hai vạn đại quân quanh men theo con đường nhỏ co tiến lên, kỵ binh đi đầu đã cách mười dặm, bộ tốt phía sau vừa mới rời sơn cốc dưới Phật quốc.

Lương Anh đi trong đại quân hùng dũng này, nhìn trước nhìn sau chỉ thấy bóng người điệp điệp trùng trùng, không khỏi bừng bừng tráng chí hô lên:" Thiên hạ sẽ mặc ta hoành hành."

Tiêu Ngọc Hoa lần này đã mặc giáp đen giống những người khác, hắn thực tế hơn nhiều:" Mong rằng chúng ta tìm được người để cướp trước khi bị chết đói."

Lương Anh mở cuộn da dê ra, chỉ địa danh chi chít trên bản đồ:" Chúng ta có thiết lập điểm tiếp tế trên bản đồ."

Tiêu Ngọc Hoa vẫn lắc đầu:" Nhiều người thế này, bao nhiêu tiếp tế cho đủ chứ? Nhất định phải tìm được chỗ để cướp mới có thể tồn tại, hơn nữa đừng quên, chúng ta còn phải mang lương thực về cho phật nữ."

"Người đói mới có sức chiến đấu, quân hầu nói rồi, chúng ta sẽ đi thẳng về phía tây, đi tới khi chiến lợi phẩm nhiều tới mức chở không xuể mới thôi." Lưu Anh hưng phấn nói:

Tiêu Ngọc Hoa cả kinh:" Như thế sẽ đi qua chín họ Chiêu Vũ, đi qua Đát La Tư, đi về phía tây nữa chính là nước Tát San, bọn họ rất đáng sợ .."

Lương Anh cười to:" Ngươi sai rồi, giờ không còn Tát San nữa, chỉ có Đại Thực thôi, quân hầu nó đó là quốc gia rất lớn, lớn không kém Đại Đường, lần này chúng ta tới đó thăm dò thực lực bọn họ xem sao."

Vân Sơ lúc này cưỡi ngựa đi trong đại quân, tâm tư không ở Đại Thực, mà đang nghĩ tới người Đột Quyết.

Năm xưa Hiệt Lợi khả hãn hùng mạnh đã ép cho Đại Đường thở không nổi, dù là đô thành Trường An cũng hai lần bị người Đột Quyết kéo quân uy hiếp.

Khi đó tướng quân Đại Đường chết dưới đao người Đột Quyết không ít, phủ binh bị giết nhiều số kể, bách tính bị bắt đi không thể làm được gì.

Nợ máu quá lớn khiến Đại Đường diệt Đột Quyên xong bóc lột tàn dư Đột Quyết vô cùng nghiêm trọng.

Vân Sơ lớn lên ở Tây Vực, cho nên y biết người Đột Quyết sống thê thảm ra sao.

Đó là nguyên nhân vì sao vương tộc Đột Quyết khi ở Trường An thì một lòng trung thành với Đại Đường, ra Tây Vực hoặc quan khẩu, lập tức tạo phản.

Không phản không được, bọn họ bị quân Đường bóc lột tàn khốc, nếu không phản thì chỉ còn cách trơ mắt nhìn tộc nhân chết thảm.

Chẳng có đúng sai gì ở đây, Vân Sơ chẳng thể bênh bên nào trách bên nào, đó là vòng tròn thù hận quái ác không cách nào gỡ nổi, có lẽ chỉ kết thúc khi một bên bị diệt hoàn toàn.

Bây giờ Bùi Hành Kiệm làm An Tây đô hộ, Tiết Nhân Quý làm Bắc Đình đô hộ, có hai vị danh tướng này trấn thủ, dù bộ tộc Đột Quyết sống thảm tới mấy cũng không dám phản.

Vì phản bây giờ là chết, nên họ chọn chết sau ....

Tây Vực rất lớn, nhưng ốc đảo có hạn, mục dân cần nơi có cỏ để chăn thả, cần nơi nguồn nước sung túc để canh tác, những nơi này không giành cho người Đột Quyết.

Cho nên mấy năm qua người Đột Quyết càng đi càng xa, bộ lạc Đột Quyết đi xa nhất đã vượt qua Hà Trung.

Nếu người Đột Quyết chạy hết thì chỉ còn người Thổ Phồn uy hiếp được tới Trường An nữa thôi.

Nhìn tình hình đội quân của Vân Sơ thời gian qua là biết quân Đường đối phó với Thổ Phồn khổ thế nào. Người Đường không thể lên cao nguyên, cả đội quân rong ruổi khắp Tây Vực của Vân Sơ cũng không chịu nổi thời tiết cao nguyên nữa là.

Thế nên Thổ Phồn hơi chút là lao từ cao nguyên xuống đánh, đánh không lại thì chạy về, quân Đường chẳng làm gì nổi.

Trường An lại quá gần lãnh thổ Thổ Phồn, có lẽ đó cũng là một phần lý do Lý Trị quần thần muốn rời sang Lạc Dương.

Thần đô, thần đô, thần quốc chi đô.

Một tòa thành bỏ tám năm liên tục đổ tiền của xây dựng, cũng đáng gọi là thần đô lắm.

Nhưng Vân Sơ không hứng thú với nó.

Nghĩ tới đó thôi, Vân Sơ thu lại tâm tư, phía trước còn đang tác chiến.

Tòa thành trước mặt không lớn, giống đại đa số thành trì ở Tây Vực, tường thành bằng đất cao hai trượng, chu vi không quá năm dặm, tên gọi thành Kiệt Thạch.

Cái tòa thành nho nhỏ này đã ngăn cản đại quân của Vân Sơ hai canh giờ rồi.

Hai canh giờ là thành tích đáng nể lắm đấy, phải biết rằng trước khi tấn công tòa thành này, đại quân của y đã kiếm không dính máu mà lấy được sáu tòa thành. Chỉ tiếc là sau khi chiếm được mới biết, thành trì đó nghèo khủng khiếp.

Chỉ phủ thành chủ còn ít lương thực, còn lại bách tính nơi đó chẳng khác bách tính Phật quốc, gặp phải bạch tai, ai nấy thoi thóp.

Thế là Vân Sơ lấy hết thứ ăn được trong sáu tòa thành đó, chia cho quân đội của mình và bách tính đói khát đương địa.

Bởi vậy phá được một thành thì quân của y chỉ có thêm một ngày no, sau đó lại phải bôn ba vì bữa cơm tiếp theo. Người không giảm, ngược lại còn tăng, một số bách tính to gan hoặc có thể nói là cùng đường của sáu tòa thành kia đi theo họ kiếm cái ăn.

Bách tính sáu nơi kia chẳng thèm kháng cự, vì họ làm gì có cái gì đâu, đến miếng ăn còn chẳng có.

Chỉ có thành Kiệt Thạch là kháng cự mãnh liệt như thế, vậy thì thú vị đây, chứng tỏ trong thành nhất định có những thứ khiến người ta liều mạng bảo vệ.

Vân Sơ nhìn người đông như kiến leo lên tường thành, lòng chẳng thoải mái gì, đây không phải kiểu đánh trận mà y thích.

Lưu dân công thành trước không phải chuyện tướng quân chính quy nên làm.

Ôn Nhu quyết đoán hạ lệnh, cho người sáu tòa thành kia đi theo họ phát động tấn công.

Điều duy nhất Vân Sơ có thể cản hắn là chỉ cho nam tử tấn công, không cho phụ nhân trẻ nhỏ tham gia.

Nhìn từng người lên được tường thành liền bị người ta dùng trường mâu đâm xuống, Vân Sơ không nhịn được quay sang nhìn Ôn Nhu tướng quân đang quan sát chiến trường.

Ôn Nhu vẻ mặt chuyên tâm, chẳng có chút cảm xúc nào, phát hiện Vân Sơ nhìn mình lạnh lùng nói:" Trên thành có mưa tên bắn xuống, địch chưa mệt."

Vân Sơ thúc ngựa đi lên:" Thế là đủ rồi, quân đội mà được bảo vệ quá độ thì sẽ quên cách tác chiến. Lệnh Lương Anh dẫn người tấn công, chúng ta sớm chiếm được tòa thành này, ăn no một bữa."

Ôn Nhu không hiểu:" Ta chỉ huy quân đội như vậy có gì không đúng, trên binh thư sử sách đều ghi vậy, nô binh đi trước, chính binh đi sau mà."

"Đó là một đám ô hợp, còn vinh diệu của quân nhân phải giữ."

(*) Hà Trung là mảnh đất nằm giữa 2 con sông, 1 là Talas một là không quan trọng, nơi xảy ra trận đánh Đát La Tư nổi tiếng, khoảng cách tới Trường An là hơn 3000 km, đủ thấy thời đó quần Đường tiến xa thế nào, chỗ này vượt qua Thông Lĩnh rồi, không tính là Tây Vực nữa.

Qua Hà Trung nữa thì gọi là cực tây.

Bình Luận (0)
Comment