Lương Anh nhìn thấy lá cờ màu đen ở trung quân vẫy lên, hắn đợi lâu lắm rồi, quan tháo bách tính phía trước lui lại, đừng chắn đường họ, cắm đao vào sau lưng, đợi cung binh bắt đầu trút mưa tên lên tường thành liền quát lớn "xông lên", đi đầu dẫn một nghìn phủ binh tấn công. Bọn hộ xoay móc câu, ném lên tường thành, leo lên như khỉ.
Cùng lúc đó Tiêu Ngọc Hoa ở hướng khác cũng cùng đám lão tặc quát tháo bách tính đang tấn công tránh đường, dùng đủ thứ công cụ kỳ quái của bọn họ tiến quân, lộn xộn nhưng hiệu quả.
Tường thành chỉ cao hai trượng, đối với đám Lương Anh mà nói, chỉ đạp ba bốn bước là leo lên được rồi, gần như trong khoảnh khắc.
Quân sĩ trên tường thành trở tay không kịp, có đâm ngã được vài người cũng không ích gì, đám Lương Anh, Tiêu Ngọc Hoa mau chóng leo lên, bắt đầu một cuộc huyết chiến.
Quân địch chỗ khác không dám cứu viện, vì bách tính nhìn thấy quân ta đã leo được lên tường thành càng phấn khích, bất chấp tất cả kéo lên.
Cứ thế từng mảng tường thành bị chiếm giữ.
Khi cuộc chiến đang diễn ra dữ dội thì cổng thành Kiệt Thạch mở ra, hơn trăm kỵ binh mặc thiết giáp màu bạc, đội mũ trụ mang mũi nhọn lóe sáng xông ra, muốn bỏ chạy khỏi thành.
Nhìn đám người đó tả xung hữu đột trong đám lưu dân, Ôn Nhu lệnh thổi tù và, lưu dân tản ra né tránh đám kỵ binh này, chui vào trong thành.
Lưu dân tránh rồi, đám kỵ binh không thừa cơ đào tẩu mà đem đội ngũ tản mác tập trung lại, tên kỵ sĩ cầm đầu có tua đỏ trên mũ trụ, cảnh giác nhìn một đám kỵ binh màu đen đứng im lìm trong hoang nguyên.
Vân Sơ phất tay, 200 kỵ binh giáp đen thúc chiến mã bước những bước hổ, hướng tối kỵ binh địch.
Tốc độ kỵ binh giáp đen ngày một nhanh, khi khoảng cách còn chừng trăm bước, bọn họ hạ giáp che mặt xuống, trường thương kẹp vào bách, từ từ đặt ngang, tạo thành bàn chông đâm thẳng tới.
Cùng lúc đó có hai mươi kỵ binh giáp đen tản ra hai cánh, buông dây cương, dùng hai chân khống chế ngựa, giương cung bắn vào địch, ý đồ tạo lỗ hổng cho quân mình đột phá.
Hai đội kỵ binh đâm sầm vào nhau, vì không có trường thương, đám kỵ sĩ giáp sắt kỳ quái kia bị thua thiệt lớn. Trường thương chạm vào giáp, trong khoảnh khắc ngắn không đâm xuyên qua được, bị sức mạnh hai phía ép lại cong như cung.
Một số đâm xuyên qua, một số kỵ binh giáp đen không đủ sức giữ trường thương thì buông tay, rút hoành đao đón loan đao.
Keng!
Lao đao chạm hoành đao mà không hề bị chặt đứt, Vân Sơ nheo mắt, y xác định, đây không phải kỵ binh Tây Vực, ở Tây Vực không có thứ vũ khí chất lượng như thế.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, nhưng Vân Sơ không hứng thú xem nữa rồi, vì chúng sẽ không thể thoát được, trong đám kỵ binh bỏ trốn kia có lẽ có vài nhân vật thân phận trọng yếu, nhưng thân phận trọng yếu thế nào cũng vô nghĩa với Vân Sơ.
Y chỉ quan tâm tới trong thành Kiệt Thạch có đủ lương thực vật tư nữa không, muội tử y đang đói meo bụng kia kìa.
Thức ăn mới là thứ quan trọng nhất lúc này.
Một tên thiết giáp kỵ binh nhìn ra Vân Sơ là chỉ huy nơi này, vừa kháng cự đám kỵ binh giáp đen, vừa dùng đủ các loại ngôn ngữ hô lên.
"Bọn ta là bộ hạ của Ti Lộ Tư vương tử."
Người bị đói quá nhiều, Vân Sơ chẳng thèm bận tâm tới Ti Lộ Tư chứ nói gì đám bộ hạ.
Từ khi bước qua Ngọc Môn quan, Vân Sơ quay trở lại thành một người Tây Vực thuần túy, y chưa từng làm một bài thơ nào.
Rất nhiều thi nhân người Hán khi tới Tây Vực đã sáng tác ra những án thi văn cảm xúc ca tụng mảnh đất rộng bao la này.
Vân Sơ chẳng có cái tâm tư ấy, Tây Vực với y mà nói chưa từng là nơi thúc đẩy cảm hứng, mà là một nơi lúc nào cũng phải đấu tranh giành giật mạng sống.
Cổng thành Kiệt Thạch đã bị đám Lương Anh mở ra rồi, tòa thành này không chịu đầu hàng, vậy chờ đợi nó chỉ có kết quả đồ thành thôi.
Vân Sơ cưỡi ngựa dẫn chiến sĩ Phật quốc tràn vào.
Đợi khi Vân Sơ tới được phủ thành chủ thì nam nhân trưởng thành ở đây đã bị người của Phật quốc giết sạch rồi. Vì họ là người Tây Vực, quy củ Tây Vực là, nam tử cao hơn bánh xe sẽ bị giết.
Trước khi đánh thành, Vân Sơ phái người khuyên hàng rồi, người trong thành trả lời sứ giả của y bằng tên và đá, cùng mấy cái mông trắng hếu chổng vào mặt.
Giờ đám người đó mông vẫn còn đấy, chỉ mất đầu thôi.
Thật lạ, tòa thành này quá nhỏ, không thể kháng cự hơn hơn hai vạn nhân mã của Vân Sơ, bọn họ lấy dũng khí đó ở đâu ra, toàn bộ nhân khẩu tòa thành này chỉ hơn vạn mà thôi.
Hơn nữa đám người này đều chiến tử, Vân Sơ nhìn thấy có kẻ trước khi chết còn há mồm cắn yết hầu quân Đường, kết quả hai bên vong mạng, chứ không một ai uống gối bị giết như lợn.
Đám nữ nhân ôm con trong lòng, nhìn Vân Sơ đầy thù hận.
Đó là quyền lực của nữ nhân Tây Vực, bất kể là kẻ địch nào cũng không giết họ.
Không ngoài dự liệu, Vân Sơ tìm thấy ký hiệu của Áo Giáo ( Hỏa Giáo - Bái Hỏa Giáo), cũng giống như ký hiệu Đại Thực Giáo mà y thấy ở thành Chá Chi, đây là tòa thành thuộc về thần linh.
Tòa thành thuộc về thần linh thường rất giàu có, nhất là nơi có thần điện.
Người của Áo Giáo thờ lửa, cho nên trán của họ có hoa văn lửa đỏ rực.
Nữ nhân không có hoa văn này, hẳn là vì họ không có cơ hội vào thần điện, nói ra rất nực cười, nữ tín đồ của Áo Giáo không có tư cách xăm lửa lên mi tâm.
Ở Trường An, xăm hình lửa lên trán đã thành một phong trào, đến Vân Na từng muốn vẽ, tất nhiên cảm hứng tới từ chùa miếu Áo Giáo.
Mỗi khi tới hội hoa đăng ở Trường An, đám nữ tử đều bôi phấn trắng thật dầy lên mặt, lấy son đỏ vẽ môi nhỏ xíu, sau đó dày công vẽ hoa văn sặc sỡ trên trán.
Kiểu hóa trang đó làm Vân Sơ cứ tưởng mình ở nước Oa.
Vân Sơ tin, sau này nữ tử Trường An vẽ ngọn lửa trên trán ngày một nhiều, vì hoa văn lửa làm gương mặt xinh đẹp của các nàng sinh động hơn.
Còn bây giờ người có hoa văn ngọn lửa trên trán đã chết hết.
Nhà cửa hai bên đường giống ở Quy Tư thôi, tất cả đều là nhà đất nện, cửa và cửa sổ đều rất bé, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy đen ngòn ngòm không thấy gì hết. Nghe âm thanh thì chuyện cướp bóc vẫn đang diễn ra.
Vân Sơ tới thẳng nhà kho phủ thành chủ, nhìn thấy rất nhiều lương thực. Y cho tay vào một bao lương thực bốc một nắm, toàn là lúa mạch màu vàng cháy, không phải là thanh khoa mà người nơi này quen trồng.
Mà nơi này không thể trồng lúa mạch, độ cao quá lớn, mùa xuân tới muộn, mùa đông tới sớm, không thể trồng lúa mạch.
Vậy thì số lúa mạch này tới từ nơi xa xôi.
Vân Sơ còn tìm thấy đậu gà, loại đậu giống đậu tương, nhưng mà hạt lớn hơn, sản lượng cũng nhiều hơn, bất kể luộc hay rang đều rất ngon.
Y muốn biết lai lịch của số lương thực này, đề lần theo tìm kiếm.
Đáng tiếc cả tên thành chủ béo như lợn cũng anh dũng chiến đấu mà chết, xác phơi ngoài đại môn, y phục bị lưu dân lột sạch, chẳng còn đường mà hỏi.
(*) Bái Hỏa giáo Mani giáo cùng thờ lửa, nhưng mà khác nhau nhé, Mani giáo sau tới TQ thì thành Minh giáo, do Vũ Đế cho Mani giáo hoạt động ở Trường An lấy tên chùa là Quang Minh tự.
Mọi người chắc biết trận chiến ở đỉnh Quang Minh nơi dại gái giáo chủ Trương Vô Kỵ chống quần hiền Trường An cầm đầu bởi Lưu ... í lộn …