Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 826 - Q4 - Chương 069: Sứ Giả Chín Họ.

Q4 - Chương 069: Sứ giả chín họ. Q4 - Chương 069: Sứ giả chín họ.

Lương thực rất nhiều, trâu cừu trong thành cũng không ít, chỉ là không quá béo thôi.

Bây giờ Vân Sơ có chút chướng ngại tâm lý nhất định đối với việc nuôi gia súc, y mang từ Thạch Quốc về bao nhiêu gia súc như thế.

Ở Tây Vực mà nói, có số gia súc đó là giàu có sung túc, thế nhưng một trận bạch tai giáng xuống, chúng chết đói vô số. Chẳng biết đám gia súc này làm sao, vỗ béo thì chậm, gầy đi thì cực nhanh, mười ngày thôi là đủ thành da bọc xương rồi.

Dù có năm nào chăn nuôi được mùa cũng chẳng có nghĩa lý gì, thịt của chúng không thể để giành như lương thực.

Xem ra Phật quốc của Vân Na muốn đứng vững ở nơi này thì nửa nông canh nửa chăn thả là tốt nhất, nếu không sớm muộn cũng bị thiên tai hủy diệt.

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Vân Sơ sai Tiêu Ngọc Hoa dẫn người đem số lương thực này về Phật quốc, có số lương thực này, hẳn là số người còn lại của Phật quốc sẽ cầm cự được tới cỏ thảo nguyên chuyển màu xanh.

Đám người Phật quốc sau khi có được lượng lớn lương thực, liền không chịu theo Vân Sơ mang bụng đói đi tác chiến nữa.

Một số nô lệ già nay là cư dân Phật quốc cho rằng, tìm được số lương thực này do Phật chỉ dẫn, mà Phật ghét nhất là những người lòng tham không đáy.

Chưa được Vân Sơ đồng ý, bọn họ đã đặt lương thực lên lưng lạc đà, lạc đà không đủ thì họ vác, lúc bọn họ theo Vân Sơ như thủy triều thì cũng rút như thủy triều.

Nếu bọn họ không phải là bách tính Phật quốc, Vân Sơ sẽ giết một đám, trừng phạt một đám, số còn lại nghe lời mới giáo dục.

Đám người Tắc là biết nghe lời nhất, bảo đánh là đánh, bảo rút là rút, có một điểm không hay là thích trêu ghẹo nữ nhân bị bắt.

Đám lão tặc thì giờ đề phòng Vân Sơ rồi, sợ y như lần trước đem đồ cướp được ở Thạch Quốc cho Vân Na hết, nên lần này bọn họ thậm thà thậm thụt rất khả nghi, chẳng biết có tính toán gì. Đoán chừng sẽ đem một phần chiến lợi phẩm lẫn vào đám bách tính Phật quốc mang về giấu đi, nên Vân Sơ kệ.

Đám người sáu tòa thành bị họ chinh phục trước đó đơn giản thấy quân đội Vân Sơ mạnh đi theo hôi của, không có kỷ luật, không trông cậy được.

Nên làm Vân Sơ trông cậy vào được chỉ có phủ binh tới từ hai huyện Vạn Niên, Trường An cùng mấy trăm du hiệp ở Tân Phong thị.

Khi Ôn Nhu tới phủ thành chủ, thấy Vân Sơ ngồi khoanh chân trên cái thảm đẹp đẽ uống sữa chua.

"Mới đầu ta cứ nghĩ những kỵ binh kia là người Đại Thục, kết quả bắt được mới biết họ là người Tát San, sở dĩ có nhiều lương thực ở đây như thế là vì nghênh tiếp Ti Lộ Tư vương tử." Ôn Nhu mang tới một tin không hay:" Số lương thực này kỳ thực chuẩn bị cho quân đội Đại Đường, để giúp bọn họ phục quốc đấy, nghe nói được hoàng đế hứa hẹn."

"Giờ hay rồi, giờ chúng ta lấy không còn lại gì cả."

Vân Sơ bình thản như không:" Ta không tin Bùi Hành Kiệm lại dẫn quân An Tây viễn chinh Tát San, hắn phòng thủ Thổ Phồn chẳng hết."

Ôn Nhu không làm vẻ mặt thương cảm giả dối được bao lâu đã cười to:" Lừa tiền thôi mà, ta đoán số châu báu, mỹ nữ tên vương tử đó mang tới Trường an bị lừa sạch rồi."

"Giờ đoán chừng lộ phí về đây cũng chẳng đủ."

“Kệ chúng, đốt nơi này đi, chúng ta đi tiếp.” Vân Sơ uống hết cốc sữa chua đứng dậy, lương thực đã bị đám người Phật quốc mang đi gần hết, số quân lương họ giữ lại không nhiều, cần tiếp tục tiến lên:

Còn bách tính tòa thành này, nếu thông minh ra nên theo đám người Phật quốc đi về phía đông tìm Vân Na nương tựa, hoặc theo họ đi về phía tây kiếm cái ăn, nếu thương tiếc cho cái chùa đã bị họ phá hủy thì ở lại đây chiêu đãi kền kền đi.

Kền kền Côn Lôn là loài chim săn mồi lớn nhất Tây Vực.

Khi chao liệng trên không, sải cánh của chúng dài hơn một trượng, khi ngồi trên mặt đất, chúng cũng cao hơn một mét.

Lông cổ màu nâu nhạt giống như khăn ăn của quý tộc.

So với Vân Sơ thì đám kền kền Côn Lôn này cảm kích Hạ Lan Mẫn Chi hơn nhiều, vì khi đôi phu phụ bọn họ dẫn hơn vạn kỵ binh Thổ Phồn cũng đang đi kiếm ăn, mà bọn họ tới đâu, không thứ gì sống sót được, dù là người hay gia súc.

Cách đôi phu phụ đó bốn trăm dặm về phía nam, Luận Khâm Lăng cũng đang công thành phá trại, có điều hắn không muốn giết nhiều người, ngược lại bắt vô số nô lệ.

Hắn tổn thất quá lớn ở Vu Điền, thiệt hại gần ba vạn chiến sĩ, nếu hắn không thể bắt về đủ nhiều nô lệ, đó sẽ là thảm họa với Khang Hà Thổ Phồn.

Tây Vực quá rộng lớn, kết nối giữa các vùng rất lỏng lẻo, nên khi ba đội quân kia hoành hành cả tháng trời, cướp đi lượng lớn tài phú, nhân khẩu, gia súc, vương của bọn họ mới vội vàng tổ chức quân đội tiêu diệt kẻ xâm lược.

Một con kền kền cao bằng nửa người đáp xuống mặt đất, đôi cánh lớn của nó làm cả mảng cát bụi bốc lên.

Vân Sơ quay đầu nhìn nó, nó chẳng e dè gì nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau một lúc sau đó buông lỏng cảnh giác, dù sao hai bên không hề có xung đột lợi ích gì.

Lúc này bọn họ đã tiến vào Đát La Tư, nói cách khác là địa bàn của Thạch Quốc, cách đây rất lâu rồi, sau khi Con khỉ già giết liền ba vị vương của Thạch Quốc, nơi này không có vương chân chính nữa, chỉ là liên của các bộ lạc và thành chủ.

Thành chủ thành Chá Chi là Cáp Tang mất thành trì của mình, đó là tòa thành giàu có nhất của Thạch Quốc rồi, cho nên khi Vân Sơ hoành hành ở nơi này chẳng gặp một trận chiến nào đáng kể.

Đợi y cắm trại ở Đát La Ta, sứ giả của các bộ lạc chín họ Chiêu Vũ mới vội vàng tới nơi.

Ý đồ đám người này là gì, Ôn Nhu cũng có suy đoán, ít nhất sáu bộ tộc trong chín họ Chiêu Vũ là khách quen của Hồng lư tự Trường An, cho nên khả năng hỏi tội là cao nhất.

Cho nên Ôn Nhu chuẩn bị loạt phương án ứng phó, trong đó có một cái gọi là --- Hỏi tội.

Nói thẳng ra là trước khi người ta hỏi tội mình thì cắn ngược lại người ta.

Khi sứ giả các bộ tộc Hà Trung tới nơi, ai nấy đều mang theo lễ vật vô cùng phong phú, cực kỳ hợp với tâm tư Vân Sơ.

Vàng cả tảng, cả túi, bạch thạch quý giá cả hộp, lông thú cả xe, bảo mã, rồi mỹ nữ Hà Trung nóng bẳng cởi bộ áo bên ngoài ra là bên trong chẳng mặc tí gì.

Vân Sơ trừng mắt với Ôn Nhu, vì chuyện này hoàn toàn không có trong bất kỳ dự liệu nào của hắn. Tên quân sư đầu chó này chẳng hợp cách chút nào cả, suýt nữa Vân Sơ nghe lời hắn quát mắng sứ giá ngay từ khi bước vào rồi.

Người ta tốt như vậy, chỉ có tên này tâm tư u ám, bảo sao suốt ngày bị Chung Quỳ rỉa rói.

Vân Sơ thu nhận lễ vật, còn thân thiết nắm tay Cáp Tang ở trong đám sứ giả mời vào lều.

Cáp Tang từng bị Vân Sơ bắt cóc đe dọa, bị Vân Sơ cướp bóc, cuối cùng y còn cho một mồi lửa thiêu luôn cả tòa thành của người ta.

Đáng lẽ Cáp Tang phải hận Vân Sơ thấu xương mới đúng.

Vậy mà Cáp Tang gặp mặt tự hồ chẳng hề nhớ những chuyện Vân Sơ làm với mình, vết thương trên mặt vẫn chưa lành, ông ta nắm tay Vân Sơ cười như phật di lặc, cực kỳ thân mật.

Bình Luận (0)
Comment