Mời khách vào trong lều, Vân Sơ còn lấy quán quán trà cực kỳ quý giá của mình đem mới các sứ giả từ xa tới. Phải biết rằng Vân Sơ từ khi đến Tây Vực uống sữa chua, uống sữa ngựa, uống trà sữa, rất ít khi uống quán quán trà.
Trà mang theo vốn không còn nhiều.
"Khi chim ưng đỗ xuống thảo nguyên Đát La Tư là ta đã biết có một vị anh hùng tới rồi."
"Khi ráng chiều trên núi Côn Lôn xuất hiện mây ngũ sắc có vị khách tôn quý tới.”
"Khi hoa cách tang nở tám cánh, ta biết có trí giả tới."
Vân Sơ bị Cáp Tang phun rắm vào mặt liên miên bất tuyệt như thế, dù mặt y rất dày cũng không chịu nổi, rối rít chặn họng ông ta:" Thành chủ Cáp Tang, ngài có yêu cầu gì cứ nói là được."
Gương mặt tươi cười của Cáp Tang tức thì dài thượt, bi thương nhìn Vân Sơ:" Trưởng quan tối cao của Đại Thực ở Tát San là Cáp Lặc Mạn - Ưu Tố Phúc lệnh cho chúng tôi phải xây dựng chùa của người Đại Thực, thờ thần của người Đại Thực. Nếu không sẽ giết chúng tôi."
"Chúng tôi quá nhỏ bé, bọn họ là kền kền Côn Lôn, chúng tôi chỉ là chim sẻ nho nhỏ."
"Bây giờ người Đại Thực muốn ăn thịt chúng tôi, chúng tôi chỉ biết khẩn cầu tướng quân cường đại cứu vớt."
Vân Sơ quay sang nhìn Ôn Nhu, đây là sai lầm của hắn, hắn phải giải quyết. Ôn Nhu hỏi lại:" Thật thế không?"
Cáp Tang chỉ tay lên trời phát ra một đống lời thề lưu loát hơn hát, nhưng nhìn dáng vẻ ông ta, lời này chân thật tới không thể chân thật hơn.
Nếu Ôn Nhu không phát hiện ra chùa của người Đại Thực ở thành Chá Chi thì đã tin rồi.
Vân Sơ không trả lời ngay mà ân cần mời các vị sứ giả uống quán quán trà ngọt lịm.
Trà với người ở mảnh đất Hà Trung này mà nói là vô cùng xa lạ, mặc dù thi thoảng có thương cổ mang trà tới đây. Đáng tiếc, người từng uống trà đều chết, để lại ấn tượng đây không phải thứ tốt đẹp.
Nhưng quý tộc sở dĩ được gọi là quý tộc vì bọn họ có đôi mắt phát hiện ra thứ quý giá, nên dù truyền thừa đã mất, không ảnh hưởng bọn họ nhận định đây là đồ tốt.
Vân Sơ lén tặng cho Cáp Tang năm mươi cân trà, sau đó chuẩn bị những món ăn thịnh soạn chiêu đã sứ giả.
Nhân lúc những sứ giả khác đang chìm đắm trong rượu ngon mỹ nhân, Cáp Tang nhận 50 cân trà của Vân Sơ lén lút nói:" Bọn họ đều hi vọng tướng quân tới Tát San, nếu có thể cùng với người Đại Thực đại chiến một trận là tốt nhất, như thế bất kể thắng thua, đều có lợi với họ."
Vân Sơ ngạc nhiên hỏi:" Sao thành chủ lại nói với ta những lời này?"
Cáp Tang cười nịnh:" Thành trì của ta không còn nữa, hi vọng tướng quân có thể ban cho ta một tòa thành khác."
Vân Sơ nghiêm túc hẳn lên:" Ngài muốn tòa thanh nào?"
"Thành A Đặc Lạp Hách."
Ôn Nhu giải thích cho Vân Sơ:" Đó là tòa thành thuộc Khang tộc, ở cách đây 600 dặm."
Vân Sơ chỉ ồ một tiếng không nói gì, Cáp Tang thì nghiến răng nghiến lợi:" Kẻ muốn dùng tiền tài, mỹ nữ mê hoặc ngài, tiếp đó lừa ngài đi chiến đấu với người Đại Thực chính là Khang Bích Ti thành chủ của thành A Đặc Lạp Hách."
"Ta nghe nói Khang Bích Ti cũng đồng thời liên hệ với người Đại Thực gièm pha, dù tướng quân không muốn tác chiến với người Đại Thực thì người Đại Thực cũng tìm ngài quyết chiến."
Nghe Cáp Tang nói thế, Vân Sơ lập tức gạch tên Khang Bích Ti người Khang Quốc ra khỏi danh sách hiềm nghi.
Người Đại Thực vừa mới chiếm được Tát San Ba Tư, vẻn vẹn tiêu hóa được cái quốc gia lâu đời này thôi cũng phải mất mấy chục năm.
Chiếm lĩnh một quốc gia không có nghĩa là ngươi giết quốc vương của nó, khống chế thành trì của nó là xong. Mà còn phải đem hết lực lượng của quốc gia đó sử dụng cho mình mới được tính là hoàn thành chiếm lĩnh.
Tát San Ba Tư đâu phải quốc gia nhỏ, vào lúc cường thịnh nhất lãnh thổ của nó tới vạn dặm, không phải tiểu quốc bé xíu như Khang Quốc, Thạch Quốc có thể thể sánh được.
Người Đại Thực mới chỉ chiếm lĩnh được thành trì của Tát San thôi, còn đất đai rộng lớn ngoài thành trì, bọn họ hẳn chưa khống chế được.
Bây giờ người Đại Thực có rất nhiều chuyện phải làm, bất kể là yêu cầu người Tát San đổi tín ngưỡng, hay là di cư lượng lớn người Đại Thực tới, hoàn thiện hệ thống quẩn lý, trấn áp kẻ phản kháng ...
Tất cả những chuyện đó đều quan trọng hơn đi gây chiến với một đám người chưa xâm phạm vào lãnh thổ của mình.
Dù họ viễn chinh thắng được quân đội Đại Đường thì cũng có thêm nhiều đất đai, nhiều vấn đề để đau đầu. Nếu thất bại rất có thể khiến người Tát San thừa cơ vùng dậy thoát khỏi sự thống trị của họ.
Nên tên vương bát Cáp Tang này đang hãm hại Khang Bích Ti, Ôn Nhu thấy mình có trách nhiệm đem tin tức này truyền tới Khang Quốc.
Điều Vân Sơ muốn làm ở Hà Trung không phải là cướp bóc tài phú, đó chỉ là thủ đoạn không phải mục đích, quan trọng hơn, y muốn ép chín họ Chiêu Vũ di chuyển về phía đông. Biến Phật quốc của Vân Na thành một thành lớn ở Tây Vực.
Đồng thời tạo ra một dải ngăn cách với Đại Thực, không để bách tính Hà Trung có tiếp xúc với người Đại Thực, nếu không giáo nghĩa của họ sẽ theo gió truyền tới.
Vân Sơ tạo ra dải cách ly vật lý, còn Phật quốc của Vân Na tạo ra dải cách ly về tinh thần, hai thứ này đều không thiếu.
Cho nên y không thèm khát gì tài phú của Tát San, Cáp Tang không phải tên ngốc, chẳng qua ông ta suy đoán tâm tư của Vân Sơ theo góc độ người thường thôi.
Hiện giờ người Đột Quyết rất nghe lời, dưới sức ép của Bùi Hành Kiệm và Tiết Nhân Quý, bọn họ ngoan ngoãn chăn thả, sinh con, dần dần khôi phục sinh lực.
Nhưng chân của họ thì cùng với gia súc không ngừng di chuyển về phía tây, đã thoát khỏi phạm vi khống chế của Bắc Đình đô hộ phủ rồi.
Trong số các bộ lạc xa xôi đó có một cái tên là Đột Kỵ Thi A Lợi Thi Bộ, bọn họ đang không ngừng thôn tính A Sử Na Hộc Sắt La.
Nhưng Tiết Nhân Quý không can thiệp, rõ ràng là hắn muốn lợi dụng Đột Kỵ Thi bộ phong tỏa người Đột Quyết di chuyển về phía tây.
Phong tỏa đường tắt ở núi Côn Lôn, chặn đứng người Thổ Phồn nhúng tay vào Tây Vực là mục đích của Bùi Hành Kiệm.
Kiến thiết Phật quốc, truyền bá Phật giáo Tây Vực kế đó đưa hình thức quản lý của Nho gia vào là chú trương chính trị của Lý Trị.
Đợi tất cả những việc này hoàn thành, Tây Vực sẽ ồn định một thời gian dài, từ đó dần dần phồn vinh.