Giống người Đại Thực cần thời gian để tiêu hóa Tát San, Đại Đường sau khi định ra mục tiêu, cũng cần thong thả tiêu hóa món ngon đã nuốt vào bụng.
Người Thổ Phồn lần này tuy tổn thất lớn, nhưng không phải không có thu hoạch, Luận Khâm Lăng cướp bóc đốt phá ở Đại Bột Luật cơ bản khống chế được quốc gia nhiều núi này, đem phạm vi của Thổ Phồn mở rộng thêm nghìn dặm.
Còn đôi phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi và Đốn Châu tựa hồ như ác ma từ địa ngục lên, chỉ hứng thú với hủy diệt, còn chẳng quan tâm tới cái gì khác.
Trước mặt các nước lớn, các bộ lạc, nước nhỏ ở Tây Vực chẳng có chút tôn nghiêm nào.
Cáp Tang tự cho mình là thông minh lừa Vân Sơ, kết quả Ôn Nhu tốt bụng đem lời của hắn nói với sứ giả do Khang quốc phái tới.
Cuộc chiến giữa Khang Bích Ti và Cáp Tang nổ ra không có chút dấu hiệu nào báo trước, hơn nữa ngay từ lúc mở đầu, Khang Bích Ti đã dốc toàn lực tấn công mãnh liệt vào mục trường của Cáp Tang.
Cáp Tang chỉ còn ít tàn binh bại tướng phải cầu viện thân bằng hảo hữu của mình ở Thạch Quốc. Khang Bích Ti thấy Cáp Tang có cứu viện cũng quyết đoán triệu tập đồng minh bao vây Cáp Tang.
Khi Khang Bích ti đang giành được ưu thế áp đảo trên chiến trường thì hay tin thành A Đặc Hách Lạp bị một đám mã tặc cướp sạch, vội vàng rời chiến trường cứu viện.
Đợi ông ta dẫn binh quay về phát hiện tòa thành yêu quý của mình đã chìm trong lửa, ở ngoài thành, vô số thần dân khóc thảm thiết.
Ôn Nhu vui vẻ lấy bút đỏ gạch A Đặc Hách Lạp khỏi bản đồ.
"Còn phải đốt bao nhiêu thành mới khiến chín họ Chiêu Vũ thấy đây không còn là nơi thích hợp để sinh sống?" Vân Sơ vừa xem bản đồ vừa hỏi:
Ánh mắt Ôn Nhu chưa từng rời bản đồ:" Vậy phải làm sao khiến người Đại Thực và chín họ Chiêu Vũ có thù hận không thể cởi bỏ, khiến bọn họ sống trong nơm nớp lo sợ, chạy tới Phật quốc tìm che chở mới được."
Vân Sơ uể oải vươn mình:" Được rồi, lần này ta đích thân dẫn quân tới Tát San một chuyến, xem xem người Đại Thực có dũng mãnh đúng như trong lời đồn không?"
Ôn Nhu xoa tay:" Thế là tốt nhất, ngươi đi thu hút quân đội Đại Thực, chuyện bảo tàng của vương tử Ti Lộ Tư giao cho ta là được."
"Nhớ đấy, lần này nhất định phải tranh thủ làm người Đại Thực hận chín họ Chiêu Vũ tới tận xương."
Mỗi lần Vân Sơ viễn chinh, y chẳng mang theo mục đích mở mang bờ cõi gì hết, mà là nối dài chuỗi sản nghiệp của Trường An.
Việc kiến lập Phật quốc với Trường An mà nói cực kỳ có lợi.
Có Phật quốc, vùng Hà Trung sẽ không còn là chướng ngại chắn ngang con đường tơ lụa nữa, mà nó có thể biến thành trạm xăng, để thương nhân Đại Đường có thể đi xa hơn, để thương nhân ở xa hơn có thể bình an mau chóng tới được Trường An.
Vàng bạc là thủ đoạn y lung lạc thao túng người khác, chứ với Trường An không quan trọng, chỉ có thương phẩm phong phú mới có thể nâng cấp sản nghiệp, phải có đa dạng các loại cây trồng mới có thể đảm bảo an toàn lương thực, phải có nhiều loại gia súc, mới khiến nghiệp chăn nuôi dễ dàng, sản lượng cao hơn.
Đang lúc hai người bày mưu tính kế, đột nhiên Vân Sơ nhận được thư trả lời của Hùng Tân đại đô đốc Lưu Nhân Quỹ.
Vân Sơ nhìn lá thư được người của Bách kỵ ti, đúng là cảm khái vô cùng.
Lá thư này từ phía cực đông của Đại Đường, đưa tới phía cực tây, lộ trình đâu chỉ một vạn tám nghìn dặm.
Vân Sơ xem lá thư, thấy ở phần góc có hai chấm nhỏ liền ném luôn vào đống lửa.
Lưu Nhân Quỹ đã dặn dò Vân Sơ từ rất lâu rồi, phàm là bức thư nào mà có hai dấu chấm ở góc trái thì đốt ngay đi, đừng xem.
Bởi vì lá thư đó không phải viết cho Vân Sơ xem, mà viết cho hoàng đế.
"Ngươi nên xem thử chứ, xem loại người chính trực như Lưu Nhân Quỹ vỗ mông hoàng đế ra sao, nói không chừng đáng học lắm." Ôn Nhu đang lau giáp thấy Vân Sơ đốt thư thì tiếc lắm:
"Tính thời gian thì hiện Vân Na đã nhận được lương thực rồi nhỉ?" Vân Sơ cho thêm củi khô vào lửa:
"Đâu chỉ có chúng ta chuyển lương thực cho Vân Na, chùa khắp Tây Vực đều vận chuyển tới, chẳng qua không nhiều bằng chúng ta thôi. Còn bao nhiêu việc, quay hoạch, hệ thống quản lý, pháp quy, quân đội, vì một trận bạch tai mà phải hoãn lại hết ..." Ôn Nhu gọi là lau giáp chứ thực ra hắn lau đi lau lại, đầu óc rõ ràng đang ở tận đâu:
Vân Sơ thấy vậy thì trêu:" Nhớ Tiểu Quả Nhi hả?"
Ôn Quả là trưởng tử của Ôn Nhu, nhưng người Đường nói tới nhớ con thì kỳ thực là nói nhớ tới lão bà, vì không tiện nói là nhớ lão bà nên mới nói khác đi.
"Khi ta đi bà nương đó khóc mãi, mắt nàng không tốt, khóc nhiều nói không chừng mù mất." Ôn Nhu trả lời xong lại ra sức lau giáp, cứ lau thế này thì giáp của hắn mòn hết:
Con người ta ở nơi hoang dã thiếu bóng người lâu, tất nhiên là nhớ tới người nhà.
"Làm xong việc thì về thôi, xong sớm về sớm." Vân Sơ sao không hiểu tâm tư của Ôn Nhu rời lều bắt đầu chuẩn bị chuyến đi tới Đại Thực:
Vân Sơ sẽ thu hút người Đại Thực ở Tát San tới bắt mình, Ôn Nhu nhân cơ hội đó đóng giả người Túc Đặc trong chín họ Chiêu Vũ lấy bảo tàng của vương tử Ti Lộ Tư từ thành Trát Lan đem đi.
Trát Lan cách Đát La Tư 800 dặm về phía Tây, là tòa thành lớn nhất của người Đại Thực ở phía đông.
Trước kia A La Hám ca ca của Ti Lộ Tư dẫn quý tộc Tát San chạy tới đây, định dùng Trát Lan làm cứ điểm cuối cùng, thực hiện kế hoạch phục quốc.
Đáng tiếc người Đại Thực chẳng vì ngại đường xa mà dừng truy kích, A La Hám và quý tộc Tát San bị người Đại Thực đánh bại.
Ti Lộ Tư bỏ chạy khỏi Trát Lan, tới Đại Đường tìm cơ hội phục quốc.
Còn A La Hám chạy về phía tây, tìm đế quốc Bái Chiêm Đình (Byzantine - Đông La Mã) dư nghiệt đế quốc La Mã tìm viện binh.
Sau trận Trát Lan, quý tộc Ba Tư cơ bản đã chết hết, Ti Lộ Tư và A La Hám bỏ chạy lúc nguy cấp khó có cơ hội mang bảo tàng đi, vậy nó phải ở đó.
Vân Sơ kỳ thực rất hoài nghi về chuyện bảo tàng của đế quốc Ba Tư, nếu bảo tàng đủ lớn thì không có lý do gì mà người Đại Thực không biết.
Nếu bảo tàng này tồn tại ở thành Trát Lan thì không có lý do gì người Đại Thực không xới tung nơi đó lên để tìm kiếm.
Bởi thế bảo tàng này nghe giống một âm mưu, Vân Sơ không tin lời nhân vật chính trị, càng không tin lời hứa của bọn họ.