Tây Vực thời Đường giàu có hơn Tân Cương mà Vân Sơ biết nhiều.
Chủ yếu vì Tây Vực không bị sa mạc, hoang mạc không xâm chiếm nhiều như sau này, khí hậu cũng không ác liệt như ở Tân Cương.
Tuyết sơn vào mùa hè luôn có mây mùa vờn quanh, đôi nghi số mây mù này sẽ hạ xuống, tạo thành vòng tròn tráng lệ ở lưng núi. Mây mù va chạm vào nhau xuất hiện sấm sét, rồi có nước từ trong mây nhỏ xuống, kế đó tạo thành trận mưa, hoặc tuyết dưới tuyết sơn, đôi khi là mưa đá.
Cục đá to bằng ngón tay rơi lên giáp của Vân Sơ nghe lốp bốp, chiến mã ghét mưa đá, không phải vì lạnh, mà nó rơi lên tai, làm chúng khó chịu.
Mưa đá dưới Tuyết Sơn thường không lâu, nơi một lúc sẽ biến thành mưa lạnh, khi thấy mây tan đi rồi, lại có tuyết rơi xuống.
Đúng vậy đấy, bầu trời thì trong xanh, tuyết thì cứ rơi mãi không dứt, chỉ một tuần trà thôi mà tuyết trên mặt đất đã dày cả tấc rồi.
Tuy thế số tuyết này chẳng tồn tại được lâu, đất đã ấm rồi, nên chớp mắt tuyết tan thành nước, và thế là biến đất thành sình lầy.
Công thành phá địch thì thống khoái, chứ đi đường thì phiền lắm, dù cảnh đẹp đến mấy cũng chẳng ích gì. Ở Tây Vực này đi lại là vấn đề đau đầu, từ nơi này tới nơi khác xa bỏ con bà nó.
Dưới Tuyết Sơn có một tòa thành người Tây Vực, tên là Hách Lạp Tư, sở dĩ xây tòa thành này ở đây chỉ có một mục đích, chính là phòng bị đám mã tặc tới từ Tây Vực.
Chính là loại như Vân Sơ bây giờ ấy.
Dưới chân Tuyết Sơn có một hẻm núi, thảm thực vật trong đó hết sức phong phú, khi Vân Sơ dẫn đoàn mã tặc lớn đi vào trong đó, làn hơi nóng ẩm thấp ập vào mặt.
Quá đáng nhất là Vân Sơ lại nhìn thấy bên rìa một khu rừng có cây chuối tiêu.
Người Đường không ăn chuối tiêu, chủ yếu vì chuối tiêu lúc này toàn là hột, ăn chẳng ngon. Nếu muốn ăn phải bắt chước người Châu Phi, hái xuống nướng lên hoặc luộc mới ăn được.
Vân Sơ thúc ngựa tới cây chuối, vung mã sóc lên chém luôn cả buồng, thấy có mấy quả có ít màu vàng, chắc là chín rồi.
Bóc ra cắn một miếng, quả nhiên đúng như y nghĩ, không được con người bồi dưỡng, chuối mọc dại cơ bản không có tí ngọt nào, chua lại chát nhăn mặt.
Dù ăn chẳng ra làm sao, Vân Sơ vẫn cứ ăn hai quả, dù sao đây là chuối tiêu đấy, ở Tây Vực có chuối tiêu không ăn đúng là lỗ.
Khi y đang ở dưới gốc cây như khỉ ăn chuối, Tiêu Ngọc Hoa thoăn thoắt đu từ cây này sang cây kia như khỉ, đáp xuống mặt Vân Sơ:" Quân hầu, thành Hách Lạp Tư không bố trí trạm gác."
Vân Sơ nhìn địa hình:" Nơi này chính là lá chắn cuối cùng của thành Hách Lạp Tư, ta không tin bọn chúng lại từ bỏ."
Tiêu Ngọc Hoa lấy trên áo xuống một con đỉa, đưa Vân Sơ xem:" Nơi này không thích hợp trú quân."
Vậy mà khi bọn họ vào đây lại không thấy là sao?
Vân Sơ lập tức đâm mã sóc vào bụi cỏ bên đường gạt ra, khi rút lại thì một con cừu bị cạo sạch lông gục ở đó từ bao giờ, trên người đó lúc nhúc đỉa, có những con dài bằng ngón tay, toàn thân đỏ rực.
Không cần phải hỏi cũng biết, đây là thủ đoạn của Cáp Tang và Khang Bích Ti đối phó với người Đại Thực, dùng máu tươi gọi đám đỉa tới khiến không ai có thể ở trong rừng.
Xem ra đây là thủ đoạn thường dùng của bọn họ.
"Họ đã vào thành rồi phải không?" Vân Sơ hỏi:
"Vâng, nửa canh giờ trước Cáp Tang, Khang Ti Bích đã vào thành Hách Lạp Tư. Hiện giờ đang đợi chúng ta xuất hiện ở ngoài thành, thu hút quân đội Đại Thực, họ sẽ phát động."
Vân Sơ bị đám đỉa làm buồn nôn, không muốn dừng lại ở cái hẻm núi hút máu này thêm nữa, thúc ngựa dẫn quân rời đi.
Dưới chân núi có tòa thành bảo nhỏ bằng đá, nhờ có rừng cây và Tuyết Sơn tôn lên, cảnh sắc trông hết sức đẹp đẽ.
Nhất là ở hướng đón nắng của Tuyết Sơn, hơi nước từ đối diện thổi tới, bị Tuyết Sơn chặn lại, khiến ở đây cỏ cây xanh mướt mát.
Những ruộng thanh khoa đã cao quá đầu gối, khắp các bãi cỏ là là cừu, ngựa, trâu, xa xa là mấy ngôi nhà thấp lè tè,k hung cảnh giàu có mà bình yên.
Trong ruộng có người nhổ cỏ, thi thoảng nghe thấy tiếng hát trêu ghẹo nữ tử nông gia của mục dân.
Trên thành Hách Lạp Tư cắm cờ mặt trăng của người Đại Thực, cổng thành người qua lại, người đẩy xe, người lùa vài con gia súc, lác đác vài cột khói bếp.
Có điều khi đám kỵ binh giáp đen của Vân Sơ vượt qua ngọn núi xuất hiện trên đường lớn, khung ảnh bình an yên lành đó lập tức biến mất.
Mục dân ra sức xua đuổi đàn gia súc của mình chạy như bay, nông nhân rời khỏi nông điền, la hét gọi nhau, hướng về phía thành bảo.
Rất nhanh tiếng tù và truyền khắp nơi, quân đội liên tục chạy lên tường thành, chừng một tuần trà liền có một người khải giáp sáng bóng dẫn theo một đám kỵ binh rời thành, chắn ngang trước mặt đám người mang cờ đầu lâu xương chéo kia.
Đối diện dùng tiếng Đại Thực hỏi Vân Sơ là ai tuyên bố mau rời khỏi nơi này, đây là lãnh địa của người Đại Thực, bọn họ không được chào đón.
Vân Sơ thấy mình lúc này là cường đạo rồi thì không khách khí gì với tên tướng quân Đại Thực đó, phất tay một cái, kỵ binh giáp đen tràn xuống như thủy triều.
Cứ nghĩ 500 tên kỵ binh kia sẽ vội vàng chạy về thành, mà dàn trận đón địch, trang bị của họ không tốt lắm, trên người chỉ có giáp da, còn là loại giáp chỉ che mỗi phần ngực.
Chiến mã thì không cần nói nữa, không có chút giáp nào cả.
Vì đây là lần đầu tác chiến với kỵ binh Đại Thực, Vân Sơ phái ra 800 trọng kỵ, toàn thân bọc giáp.
Kỵ binh giáp nặng thuận theo triền núi phóng xuống, hơn trăm bước tốc độ đã đẩy lên tới cao nhất, mang theo tiếng động khủng khiếp, như tảng đá lớn xô thẳng vào tường thịt.
Ngựa của người Đại Thực đa số màu đỏ sậm, cao, thon thả, trông đẹp đẽ hơn chiến mã Đại Đường nhiều.
Khi Vân Sơ đang thèm khát sinh linh xinh đẹp đó thì hai đội kỵ binh đã va chạm, tức thì những tiếng động chát chúa ê răng, ngựa kêu người ngã nghiêng ngả. Không gặp quá nhiều trở ngại, Vân Sơ nhìn thấy Lương Anh vẫn tiếp tục xung phong, hắn thúc chiến mã xuyên thẳng qua đội ngũ kỵ binh Đại Thực.
Kỵ binh trọng giáp có một điểm không hay là không linh động, một khi phát động một dừng lại cũng khó. Lương Anh đợi tốc độ chiến mã giảm xuống mới từ từ ghìm ngựa, khi chuẩn bị quay đầu tái chiến thì thấy quân hầu đã dẫn số kỵ binh còn lại rời đồi cao. Hắn thấy không cần nữa, chỉ một đợt xung phong này nữa thôi, cuộc chiến sẽ kết thúc.
Con ngựa màu mận chín chạy nhanh nhất, nhưng Vân Sơ không bận giết người, khiên tròn trên tay che chắn những mùi tên còn thưa thớt của người Đại Thực.
Hai bộ hạ đang vất vả bỏ dậy, kỵ binh trọng giáp rời ngựa, không ngã chết thì khi đấu với kẻ địch cũng rất khó khăn.
Mã sóc của Vân Sơ đâm xuyên yết hầu một người Đại Thực, gạt hai tên quân Đường kia lăn sang bên, tránh được đội kỵ binh phía sau dẫm phải.